Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1578 - Càn quét hàng hóa



Chương 1578 - Càn quét hàng hóa




Phụng Thiên nghe được âm thanh cũng lập tức đi qua.
Chỉ thấy chủ quán là một gã đệ tử tông môn, trên quầy hàng là một thanh tiên kiếm phong cách cổ xưa.
Mặc dù phía trên đã bị năm tháng ăn mòn tang thương, nhưng vẫn để lộ ra một cỗ hàn ý sâm sâm.
“Ánh mắt của vị huynh đệ này thật tốt!”
Chủ quán lập tức sáng ngời hai mắt, vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Kiếm này mới được tìm thấy không lâu tại di tích Tiên Vương, lúc ấy tại hạ mạo hiểm cửu tử nhất sinh, mới mang được thanh kiếm này ra, nếu huynh đệ thật lòng muốn, tại hạ liền nhịn đau 100 viên tiên tinh cực phẩm, bán cho ngươi…"
“Kiếm này không tệ, tiên kiếm trung phẩm!”
Phụng Thiên cầm lấy kiếm, nhìn một chút nói: "Chỉ tiếc trải qua năm tháng ăn mòn, kiếm linh bên trong đã sớm tiêu tán, hiện tại ngay cả tiên kiếm hạ phẩm cũng không bằng, khó trách ngươi sẽ cam lòng lấy ra bán.”
“Người trong nghề!”
Chủ quán một chút cũng không có xấu hổ khi bị vạch trần, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Kiếm linh này mặc dù đã tiêu tán, nhưng tài liệu rèn đúc lại là hàng thật giá thật, trở về tìm luyện khí sư đúc lại, nếu huynh đệ thật lòng muốn, 70 viên tiên tinh cực phẩm liền để cho ngươi.”
“100 đi!”
Phụng Thiên nhớ kỹ Tần đạo dặn, trực tiếp bỏ lại 100 viên tiên tinh cực phẩm, vẻ mặt ngang ngược, nói: "Chủ tử nhà ta là Thiếu các chủ Đan Bảo các, bán đồ chưa bao giờ trả giá, lần này hắn muốn mua chút bảo bối trong di tích Tiên Vương trở về làm kỷ niệm, nếu ngươi còn có, đến bao nhiêu chủ tử nhà ta thu bấy nhiêu.”
“Đậu má, ngang ngược như vậy!?”
Toàn bộ thị trường giao dịch lập tức trở nên yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía Phụng Thiên......
“Có bao nhiêu muốn bao nhiêu?”
Chủ quán nghe xong lập tức kích động, vội vàng lấy ra ba kiện tiên khí.
Chỉ thấy ba kiện tiên kiếm này giống như tiên kiếm lúc trước, mặt trên lại lộ ra một cỗ tang thương bị năm tháng ăn mòn, linh hồn bên trong cũng hoàn toàn tiêu tán theo thời gian.
“Không sai!”
Phụng Thiên nghĩ có thể đi tìm Tần Phong chi trả, cho nên trực tiếp sảng khoái móc ra ba trăm tiên tinh cực phẩm.
"Hắn có, ngươi liền mua!"
Chủ quán bốn phía lộ ra vẻ mặt ghen tị, còn khó chịu hơn so với việc mình thua lỗ.
“Đa tạ ca, đa tạ ca....”
Chủ quán kích động liên tục nói lời cảm tạ, trong lòng lại cảm thấy hối hận.
Lúc trước khi hắn đi theo đoàn đội tiến vào di tích Tiên Vương, vô tình phát hiện ra một gian phòng bồi táng, bên trong có mấy vạn kiện Tiên khí bị thời gian ăn mòn.
Tất cả đều là chiến lợi phẩm mà Phá Quân Tiên Vương cướp được.
Vốn hắn còn chướng mắt loại tiên khí không còn khí linh này, nhưng căn cứ theo nguy tắc không thể ra về tay không, cho nên liền tiện tay cướp đoạt vài món tiên khí rồi trở về theo đường cũ.
Nhưng ai biết tiên khí rách nát này, lại có người bỏ tiền ra mua!
Sớm biết sẽ gặp phải loại coi tiền như rác này, lúc trước hắn nói cái gì cũng phải cướp thêm vài món.
“Vẫn là câu nói kia......”
Phụng Thiên hào phóng nói: “Tiền gia nhà ta không thiếu tiền, các ngươi có bao nhiêu hắn thu bao nhiêu, bất kể là tiên khí không có khí linh, hay là trân bảo hiếm thấy, chỉ cần xuất phát từ di tích Tiên Vương thì Tiền gia nhà ta đều có thể ra giá!”
“Đây là tự nhiên......”
Chủ quán bốn phía tán thưởng gật đầu liên tục, không chút hoài nghi tài lực của Tiền Đa Đa.
Người có đầu óc nhanh nhạy liền bắt đầu thu thập quầy hàng, chuẩn bị lợi dụng tin tức còn chưa thông, trước đi thu mua một đợt.
Tuy rằng những bảo bối đáng giá, lợi hại trong di tích Tiên Vương đều nằm trong tay Tiên Quân, Tiên Vương, nhưng vật bồi táng không có linh khí này lại không ít.
Lúc này......
Liễu Như Yên và Quý Bác Đạt cũng đứng cách đó không xa nhìn.
Vốn trong lòng bọn họ ít nhiều còn có chút chần chờ, có nên đặt cược toàn bộ giá trị con người đến đánh cuộc một phen này hay không, nhưng hiện tại nhìn thấy Tiền Đa Đa phái người đến thu mua, một tia chần chờ cuối cùng trong lòng cũng lập tức tiêu tán.
“Như Yên!”
Quý Bác Đạt kích động nói: "Quả nhiên giống như ngươi nào, Tần Phong vì muốn tìm chìa khóa mà để Tiền Đa Đa điên cuồng quét hàng, chứng minh đây thật sự là di tích Tiên Đế.”
"Đây không phải là lúc để vui mừng!"
Liễu Như Yên đè nén kích động trong lòng, mở miệng thúc giục: "Tài lực của liên tục Linh Uyên thành chúng ta có hạn, không đánh lại Thiếu các chủ của Đan Bảo các, thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, nhanh phái các đệ tử ra ngoài quét hàng, không thể để Tiền Đa Đa cướp hết.”
“Đúng, quét hàng!”
Quý Bác Đạt kích động, sau đó bắt đầu thông báo cho đệ tử.
Mà Liễu Như Yên cùng Quý Bác Đạt hai người điên cuồng quét hàng, người các thế lực lớn phái tới cũng đem tin tức truyền đi.
“Cái gì?”
Phó Ngôn Kiệt nghe xong hạ nhân báo cáo, vẻ mặt mờ mịt nói: "Liễu Như Yên và Quý Bác Đạt đang mua đồ trong di tích Tiên Vương?”
“Không rõ!”
Hạ nhân cũng lắc đầu nói: "Tuy nhiên căn cứ điều tra của chúng ta phát hiện, không chỉ thành Linh Uyên đang quét hàng, ngay cả Thiếu các chủ của Đan Bảo Các cũng phái người đi quét hàng, một bộ không cự tuyệt, tư thế không muốn sống.”
“Đây là tình huống gì?”
Phó Ngôn Khang nghi hoặc nói: "Mặc dù bên trong di tích Tiên Vương cũng có trân bảo tuyệt thế, nhưng không phải tất cả đều là bảo bối, có vài thứ bị thời gian ăn mòn biến thành phế phẩm, bọn hắn tốn nhiều tiền thu mua như vậy là có mục đích gì!?”
"Cái này quả thật không tầm thường, phái người đi hỏi thăm một chút!"
Phó Sĩ Khang cũng nghĩ không ra, mở miệng nói tiếp: "Bất quá trước không nên kinh động Liễu Như Yên cùng Quý Bác Đạt, có thể đi mời thủ hạ của Tiền Đa Đa uống rượu, lại tìm chút mỹ nhân tiếp khách, nhân cơ hội lừa gạt hắn.”
“Rõ!”
Thủ hạ lĩnh mệnh, lui xuống.
“Cha, có cần thiết như vậy không?”
Phó Ngôn Kiệt hơi không hiểu nói: "Chỉ là mua một ít đồ rách nát, có cần chúng ta chú ý như thế sao!?"
“Chính là bởi vì mua chút rách nát, cho nên chúng ta mới phải chú ý!”
Phó Sĩ Khang tâm đắc giáo dục nói: "Tiền Đa Đa người ngốc tiền nhiều mua những thứ rách nát này không có gì kỳ quái, nhưng Liễu Như Yên cùng Quý Bác Đạt cùng nhau mua sẽ không bình thường.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận