Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 243. Những Thiên Kiêu Đáng Sợ

Chương 243. Những Thiên Kiêu Đáng Sợ
Tại thời điểm này--
Khí tức dao động cực kỳ cường đại ẩn ở bốn phía, tất cả đều bị thu hút bởi sức mạnh của song kiếm hợp bích vừa rồi.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy!?"
"Là người phương nào đang sử dụng kiếm? Khoảng cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý định đáng sợ như vậy!"
"Hoặc là hai kiếm ý cực kỳ lợi hại, hoặc là hai cao thủ kiếm pháp liên thủ thi triển chiêu kết hợp mà ra."
"Không phải cao thủ kiếm pháp, mà là hai người Nhập Đạo cảnh, một người tứ trọng, một người bát trọng!"
"Từ khi nào mà Hoang Cổ lại sinh ra một thiên tài kiếm pháp như vậy!?"
"Hoang Cổ hiện tại chỉ có ba thiên tài kiếm pháp là Tần Phong, Nhất Kiếm, Lâm Tam!"
"Lâm Tam? Các vị lão phu đi trước một bước!"
"Lão già gian trá này, Lâm Tam thuộc về lão phu này!"
"Lâm Tam là của ta!"
"..."
Khi tin tức về sự xuất hiện của Lâm Tam được lan truyền, mấy lão quái vật liền trở nên bồn chồn.
Xuất ra hết khí lực của mình phi đến chỗ của Lâm Tam và Tần Phong, sợ rằng chỉ chậm một chút thì cái gì cũng không có được, điều này cũng báo trước sự bắt đầu của một cuộc hỗn chiến đáng sợ.
"Lâm huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Tần Phong đứng trước mặt Lâm Tam với thanh trường không thần kiếm trong tay, vẻ mặt biểu thị muốn giết Lâm Tam thì bước qua xác ta.
"Tần huynh!!"
Lâm Tam cảm động đến mức gần như không kìm được bản thân.
Càng ngày càng cảm thấy được làm huynh đệ với Tần Phong là phúc khí mấy đời hắn tu luyện...
"Đinh Đông, chúc mừng kí chủ lừa được cảm tình của thiên tuyển chi tử, đạt được 50.000 điểm nhân vật phản diện!"
"Ah cái này!!"
Thiên Quân và Vạn Mã cảm thấy rất khó hiểu.
Hãm hại Lâm Tam là lão đại của họ, bảo vệ Lâm Tam cũng là lão đại của họ.
Phải biết là, lão đại bọn họ nổi tiếng là không có lợi thì không làm, huống hồ, Lâm Tam còn là một tên nô bộc bị Thiên Tâm thành trục xuất khỏi gia môn, về cơ bản là cả mỡ trên người anh ta cũng không có khả năng ép ra từ người hắn ta.
Tóm lại không phải là vì tiền, mà là vì bản thân Lâm Tam!?
"Công công!"
Nam Phong công chúa vội vàng quỳ xuống kiểm tra, phát hiện lão thái giám đã bị cho đi lãnh cơm hộp rồi.
Sau hai lần bị Tần Lão Lục không biết xấu hổ đánh lén sau lưng, lại bị đòn song kiếm hợp bích đánh trực diện, có thể cứu được Nam Phong công chúa trong tình trạng cạn máu đã là một kỳ tích rồi.
Tại thời điểm này--
Những người trong chỗ tàn tích chật vật bò lên, nhìn cảnh hoang tàn xung quanh, hồi lâu họ không thể bình tĩnh lại.
Họ đã nhiều lần đánh giá cao Tần Phong và Lâm Tam, nhưng vẫn xem nhẹ sự khủng bố của đệ nhất thiên kiêu của Hoang Cổ và đệ nhất kiếm sau trăm năm, đối mặt với nhiều người tu luyện có tu vi vượt xa mình như vậy.
Đổi lại là những người khác đã mất đi tinh thần chiến đấu mà đầu hàng từ lâu, nhưng bọn họ còn có thể chiến đấu đến bây giờ, thậm chí còn giết nhiều người của đối phương như vậy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết họ cũng không tin đó là sự thật.
"Trong thế giới đại chiến, kẻ mạnh sẽ mạnh hơn, kẻ yếu sẽ bị diệt vong!"
Tất cả mọi người xung quanh không thể không nuốt nước bọt, phản phất như thấy được cảnh quần hùng tranh bá trong tương lại.
"Nhanh lên, mau ra tay đi!!"
Nam Phong công chúa vội vàng kêu lên, quyết không cho Tần Phong thời gian khôi phục.
"Giết!!"
Bảy người Sinh Tử cảnh cũng cảm nhận được sự khủng bố của Tần Phong, không muốn trở thành lão thái giám thứ hai, liền lập tức ra tay.
"Hiện tại có chút phiền phức!"
Tần Phong liếc mắt nhìn Đông Phương tiểu thư đang chiến đấu trên không trung, muốn tìm hắn giúp giải quyết nhưng đoán chừng là không được rồi, nếu không được, chỉ có thể mạo hiểm bại lộ gọi tiểu nữ quỷ kia tới.
Tại thời điểm này--
Hai làn sóng người ẩn nấp cách đó không xa.
Một bên toàn bộ đều cầm kiếm, là người của danh kiếm sơn trang, do vị thiếu trang chủ Nhất Kiếm dẫn đầu.
Một bên toàn bộ đều vác đao, là người của tộc Đại Mạc Yến Vân, do vị thiếu tộc trưởng Mạc Đao dẫn đầu.
Bọn họ vừa rồi đều bị động tĩnh thu hút nên đến, nhưng mà hoàn toàn không phối hợp với người đến tiếp ứng, chỉ đứng bên ngoài quan sát trận chiến.
"Đệ nhất thiên kiêu của Hoang Cổ, thật sự là khủng bố!"
Trong mắt Nhất Kiếm hiện lên một tia hoảng sợ, hắn nhớ tới nỗi sợ bị Tần Phong không chết, cũng làm lung lay niềm tin bất khả chiến bại của hắn, không thể không dùng tâm linh kê canh thôi miên chính mình.
Ta có thể làm được!
Ta chắc chắn có thể đánh bại hắn ta!
"Vị đệ nhất thiên kiêu của Hoang Cổ này, thực là là hán tử đầu đội trời chân đạp đất!"
Đám người Mạc Đao sắc mặt nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại không có chút keo kiệt nào mà tán thưởng.
Vốn tưởng rằng ở Thương Hải, Tần Phong chỉ là tùy tiện nói, ai lại vì huynh đệ khác cha khác mẹ mà kết thù với cả Hoàng Cổ.
Nhưng cuối cùng, hắn lại vì Lâm Tam mà làm kẻ địch của toàn bộ Hoàng Cổ, cho dù tính mạng gặp nguy hiểm, cũng không dao động chút nào.
Tình bạn như thế này làm sao mà không động lòng người được!?
"Phong ca ca, thật lợi hại!!"
Đôi mắt hạnh nhân ngọt ngào lấp lánh trái tim màu hồng, trong mắt tất cả hình ảnh Tần Phong đều tự gắn thêm filter vào.
"Những người này thật đáng sợ!!"
Thiên tuyển chi tử hạ thủy đạo, Đường Xuyên sau khi rời khỏi tông môn, cũng bị tin tức vừa rồi thu hút, vừa nhìn thấy Tần Phong và Lâm Tam song kiếm hợp bích, trong lòng liền thầm vui mừng vì mình đã chọn chính nghĩa.
Nhưng khi nhìn thấy bảy tên Sinh Tử cảnh lao về phía Tần Phong và Lâm Tam, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, thì sư phụ hắn căn bản không hề sai.
Đây là một thế giới nơi kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, sư phụ hắn chỉ là sống theo luật trời.
Thì có lỗi gì chứ!?
Là Tần Phong và Lâm Tam giết sư phụ hắn, ân sư như cha, thù giết ân sư, không đội trời chung!!
"Sư phụ, tuy rằng đồ đệ không thể tự tay báo thù cho người, nhưng linh hồn của người trên thiên đường có thể yên nghỉ!"
Đường Xuyên ngẩng đầu nhìn trời xanh, nước mắt chảy dài trên mặt.
Hắn ta không ngờ rằng ngay cả sau khi chết, sư phụ vẫn dạy hắn những đạo lý làm người, hắn ta mơ hồ nhìn thấy nụ cười hài lòng và ân cần của sư phụ.
Không được!
Hắn sau này nhất định phải trở về tông môn, coi giữ vong linh sư phụ!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận