Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1453 - Diệp Thần geigei phi thăng



Chương 1453 - Diệp Thần geigei phi thăng




Hoang Cổ.
Diệp Thần đứng ở trên đỉnh một ngọn núi, khí tức quanh thân cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Ầm ầm!!
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Từng đạo tia chớp như chân gà cắt qua hư không, chiếu rọi bầu trời sáng như ban ngày, còn kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, làm cho cả thiên địa đều run rẩy.
“Đến rồi!”
Diệp Thần mãnh liệt mở to mắt, khí thế trên người còn đang kéo lên.
Ầm ầm!!
Một tia chớp từ trong mây đen hạ xuống, như lôi long rít gào hướng về Diệp Thần.
Bất quá Diệp Thần lại không có muốn né tránh, toàn thân không có tiền xu, căn bản mua không nổi đồ phòng ngự gì, chỉ có thể hóa một kim quang xông thẳng lên trời cao, dùng thân thể của mình ngạnh kháng lôi kiếp.
“Diệp Thần, cố lên!”
Diệp Long tuy rằng sắp có thể giải thoát, nhưng vẫn giữ vững vị trí cuối cùng.
Ầm ầm!!
Thân thể Diệp Thần nháy mắt bị tia chớp bao phủ, trong thiên địa cũng bộc phát ra lôi quang chói mắt.
“Phốc!!”
Ngực Diệp Thần bốc lên lợi hại, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Bất quá lôi kiếp lại không có ý muốn dừng lại, đạo thứ ba, đạo thứ ba... nối gót tới, hơn nữa một đạo càng cường đại hơn so với một đạo, cũng làm cho thương thế của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
“Diệp Thần!!”
Diệp Long vô cùng có tinh thần nghề nghiệp, phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
“Ta còn không thể ngã xuống!”
Tầm mắt Diệp Thần càng ngày càng mơ hồ, nhưng vẫn như cũ cắn răng kiên trì.
Ầm ầm!!
Cuối cùng một đạo lôi kiếp phi thăng giáng xuống, cũng là một đạo lôi kiếp cường đại nhất.
Chỉ thấy một lôi đình cự long từ trong mây đen nhô ra, giương nanh múa vuốt mãnh liệt đánh về phía Diệp Thần.
“Đến đây đi!!”
Diệp Thần trừng tròn mắt rống to, khí thế quanh thân bắt đầu điên cuồng tăng vọt.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy Diệp Thần hóa thành một cột sáng phóng lên trời, trùng trùng chạm vào với lôi kiếp cuối cùng, trong thiên địa liên tiếp vang lên tiếng nổ ngập trời, toàn bộ hư không như bị xé rách, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo lên.
“Phốc!!”
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy.
Nhưng hắn thủy chung không chịu buông tha, cho dù tầm mắt mơ hồ, thân thể lộ ra xương trắng, máu tươi như nước suối phun trào, vẫn cắn răng kiên trì.
Cuối cùng......
Những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu tản đi, ánh sáng mặt trời một lần nữa chiếu xuống trên mặt đất.
“Thành công rồi!”
Tầm mắt Diệp Thần càng ngày càng mơ hồ, nhưng vẫn che dấu không được vui sướng.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa hoàn toàn mới, sau khi mở ra, một đạo kim quang bao bọc thân thể hắn, ngay sau đó vết thương trên người hắn, liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bắt đầu chữa trị.
Bất quá cũng chỉ là chữa trị ngoại thương trên người, chứ không thể giúp hắn chữa trị căn cơ bị tổn thương.
“Diệp Thần!”
Diệp Long vừa nghĩ tới lát nữa phải đi sông Tần Hoài, nước mắt liền tràn mi.
“Diệp Long!!”
Diệp Thần thấy được Diệp Long rơi lệ, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới cừu hận của mình cùng Long Ngạo Thiên, cùng với trọng trách khôi phục Đại Yến, chỉ có thể cố nén đau xót ly biệt, hóa thành một luồng ánh sáng xông về phía Thiên Môn.
“Tiên giới, Diệp Thần ta tới rồi!”
Đôi mắt Diệp Thần nổi lên một vòng kiên nghị, thề muốn cường thế đi lên sân khấu Tiên giới.
“Rốt cục đi rồi!”
Diệp Long rốt cuộc không khống chế được nữa, kích động nhảy dựng lên.
Sau đó đầu cũng không nhúc nhích, lấy tốc độ có thể phát ra âm thanh, nhanh chóng chạy nước rút đến sông Tần Hoài.
Cũng không quên dùng tiên nô pháp ấn liên hệ đám người Tam Lộng đại sư, để cho bọn họ giúp mình chọn trước mười mấy muội tử, để bản thân lập tức đi chứng minh chính mình.
"Chết tiệt, để cho hắn chạy!"
Lâm Tam xé rách hư không mà đến, trơ mắt nhìn Diệp Thần rời đi.
Từ khi hắn Tần huynh phi thăng Tiên giới, y liền không ngừng đuổi giết vây bắt Diệp Thần, nhưng cuối cùng không chỉ để cho hắn chạy trốn, còn để cho hắn thành công độ kiếp chạy tới Tiên giới.
“Diệp Thần, ngươi trốn không thoát đâu!”
Lâm Tam lạnh lùng nhìn bầu trời, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất phi thăng.
Không chỉ muốn tiếp tục đuổi giết Diệp Thần, còn phải đi Tiên giới tìm Tần huynh.
Lúc này......
Tần Hạo ngừng phê duyệt tấu chương, đi ra ngoài ngắm bầu trời.
Vừa rồi Diệp Thần độ kiếp, y cũng cảm ứng được, chỉ là y không nghĩ tới cuối cùng lại cảm ứng được một tia khí tức thiên đạo.
“Đây là thiên đạo tân sinh!?”
Tần Hạo nhíu mày lẩm bẩm một tiếng.
Y nhớ rõ lúc ca ca phi thăng, lấy Pháp Thiên Tượng Địa nuốt thiên đạo vào trong bụng, từ đó Hoang Cổ lấy Nhân Hoàng làm tôn, triệt để thoát khỏi trói buộc củaThiên Đạo.
Nhưng hiện tại mới qua bao lâu, thiên đạo lại sinh sôi!
“Thiên đạo tân sinh là chuyện rất bình thường!”
Thái Sư Vô Đạo cũng đi theo ra, chậm rãi mở miệng nói: "Ba đại Thiên Địa Nhân mặc dù tồn tại tranh đấu lẫn nhau, nhưng để duy trì vận hành một thế giới, thiên đạo cũ bị Thủy Hoàng chém, thì Thiên Đạo tự nhiên sẽ theo thời thế mà sinh cái mới.”
“Hy vọng nó có thể thành thật một chút!”
Tần Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất là khí phách nói: "Đừng có nhảy nhót lung tung, nếu không trẫm cũng không ngại chém nó!”
Nói xong......
Tần Hạo vẫn không quên, liếc mắt nhìn thái sư Vô Đạo.
“Hả!?”
Thái sư Vô Đạo hơi sửng sốt, luôn cảm thấy Tần Hạo đang ám chỉ mình.
Mà theo Diệp Thần phi thăng, nhóm đại đế bên trong Hoang Cổ cũng cảm ứng được Thiên Đạo, cũng vì phòng ngừa cục diện Thiên Đạo áp chế Nhân Đạo, mà bọn họ bắt đầu nắm chặt thời gian tu luyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận