Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 369. Chênh Lệch Lớn Như Vậy

Chương 369. Chênh Lệch Lớn Như Vậy
Thời gian không dài ——
Tiếng chém giết dần dần lắng lại.
Đám vương tử hoàng tộc cao cao tại thưởng đều bị gông cổ, trực tiếp phế bỏ tu vi mang lên gông xiềng biến thành tù nhân.
Bốn tên vương tử Quy Nhất cảnh thấy tình thế không đúng thì nghĩ chạy trốn, nhưng lại bị Đế Tú trực tiếp một bàn tay chụp lại, đến tận đây chỉ còn lại hai tên Chuẩn Đế cảnh là còn chưa phân thắng bại.
“Muốn đánh tới lúc nào đây!?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Không biết hai người bay cao bao nhiêu, cũng không nhìn thấy hình ảnh hai người đánh nhau, chỉ có thể nhìn thấy giữa bầu trời đêm đen kịt lóe lên lóe lên, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Giống như việc lắp đặt một chiếc đèn thông minh kích hoạt bằng giọng nói ở nhà và nó liên tục nhấp nháy thông qua khẩu lệnh "Papa Papa", khiến mọi người cảm thấy trận chiến khá khốc liệt.
Đế Tú bình tĩnh nói: "Đao Tuyệt một trong Song Tuyệt của Hoang Cổ không phải chỉ là hư danh, nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ, ngoại trừ Chuẩn Đế cảnh thì không có ai là đối thủ của hắn.”
Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang!!
Thục Vương một thân chật vật rơi xuống từ hư không, miệng phun máu tươi, khí tức yếu ớt, trên thân có hơn mười vết đao sâu đến thấy được xương trắng bên trong.
Trái lại Tề Tu Viễn lại giống như anh hùng giáng thế, ngoài trừ thở mạnh mấy hơi thì kiểu tóc cũng không hề loạn.
"Lợi hại!"
Tần Phong nhịn không được giơ ngón tay cái, sau đó kêu lên: "Bắt hết lại rồi nhanh chóng rút lui, ai dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ.”
"Tuân mệnh!!"
Thông qua trận dạ tập tại thành nhỏ này, Tần Phong thành công khẳng định uy thế của mình, ánh mắt của một ngàn Bạch Bào quân tràn đầy cuồng nhiệt mà nhìn về phía Tần Phong, sau đó áp giải đám vương tử hoàng tộc, nhanh chóng rút lui.
. . .
Bên trong đại quân doanh của Bạch Bào quân.
Bạch Khởi đang nhìn chằm chằm về phía sa bàn.
Thông qua sa bàn đó có thể thấy được, các quân đoàn như Trấn Ma, Hổ Bí, Hắc Giáp, Đại Tuyết Long còn chưa đạt được mục tiêu bao vây đối phương, tất cả bọn hắn đều đang bị thế gia Đại Hạ ngăn cản trên đường đi.
"Bái kiến Đại tướng quân!!"
Hại vị thánh tử Diệp Long, Trần Tổ đi đến, cung kính thi lễ với Bạch Khởi.
Sau khi bọn hắn lấy được quyền lãnh binh mười vạn, thì liền ngựa không ngừng vó chạy tới tiền tuyến, chỉ là đau lòng binh quyền không dễ đến tay, cho nên một mực trốn ở phía sau án binh bất động.
Hôm nay Bạch Khởi phái người đến triệu kiến bọn hắn, không cần nghĩ cũng biết rõ là muốn cho bọn hắn đi tiền tuyến.
Hai người nhìn nhau, âm thầm trao đổi thông qua ánh mắt, tỏ vẻ thề sống chết cũng muốn đứng vững.
Bạch Khởi cũng không dài dòng, trực tiếp hạ lệnh: "Hiện tại chiến tranh của hai bên đã bộc phát toàn diện, hai người các ngươi lập tức mang theo binh mã cốt lõi vây quanh phía sau, chiếm hai tòa thành này ra!”
"Không được, không được!"
Trần Tổ lập tức lắc đầu nói: "Trong tay chúng ta chỉ có mười vạn binh mã, ngươi để chúng ta vòng ra phía sau công thành, đây có khác gì để chúng ta đi chịu chết?”
"Đúng đấy!"
Diệp Long liên tục gật đầu nói: "Ngươi đừng nghĩ chúng ta không biết, bây giờ ai dám đánh một trận tập kích địch như vậy, bản Thánh tử liền gọi hắn là gia gia!”
"Báo, đại thắng!"
Một tên Bạch Bào quân chạy vào, kích động quỳ xuống: "Đệ tam Thánh Tử Tần Phong dẫn đầu một ngàn Bạch Bào quân, tập kích địch, thành công phá hủy khu hậu cần của địch, bắt sống Thục Vương Đại Hạ, ba tên Vương tử, mười hai tên bối lặc, còn có hơn trăm ngược thuộc các đại thế gia.”
“Thật!?”
Bạch Khởi lập tức kích động đứng lên.
Vốn cho rằng Tần Phong mang theo Nam Phong Công để đến kì kèo với quân địch, nhưng không ngờ hắn lại có thể trực tiếp tập kích quân địch…
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Trần Tổ, Diệp Long nghe xong thì liên tục lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này không có khả năng.
Thục Vương Đại Hạ là đệ đệ ruột của hoàng đế Đại Hạ, là một trong hai cao thủ Chuẩn Đế cảnh của Đại Hạ, chỉ dựa vào một ngàn Bạch Bào quân trong tay Tần Phong thì làm sao có khả năng xâm nhập hậu địch, bắt sống Thục Vương Đại Hạ.
"Ai!"
Bạch Khởi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Không hiểu tại sao đều là thánh tử, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy.
Người ta mười sáu tuổi đã có dũng khí mang theo ngàn người một mình xâm nhập quân địch, mà bọn hắn ba mươi tuổi, trong tay có mười vạn người lại không dám đi công thành.
Hơn nữa cục diện bây giờ, đại quân quân địch đã bị bên phe mình kiếm chế, kêu bọn hắn đi công thành chính là đi nhặt quân công.
Đáng tiếc bọn hắn không dám!
Tuy nhiên Tần Phong thành công xâm nhập khu hậu cần của địch, điều này đã vô hình tăng thêm áp lực cho ông ta.
Hiện tại quân địch không có hậu cần hỗ trợ, đồng nghĩa với việc bọn hắn không cách nào đánh lâu dài, hoặc là rút quân tập hợp lại, hoặc là tử chiến đến cùng.
Một khi đối phương lựa chọn tử chiến đến cùng, cục diện chiến trường sẽ lâm vào khổ chiến.
Nhưng nếu quân bên mình có thể đứng vững trước làn sóng áp lực này thì chỉ cần chờ đối phương tiêu hao hết vật tư, từ đó thừa thế xông lên đánh trọng thương quân địch, khiến cán cân chiến thắng nghiên về Âm Nguyệt hoàng triều của ông ta.
“Người truyền quân lệnh của bản tướng!”
Bạch Khởi dựa vào chiến thắng của Tần Phong, bắt đầu điều chỉnh toàn bộ thế cục.
"Chúng ta. . ."
Trần Tổ, Diệp Long không khỏi nhìn nhau một cái, tựa như đang thương lượng muốn chủ động xin lên tiền tuyến hay không.
Hiện tại Tần Phong chỉ dựa vào một ngàn Bạch Bào quân liền có dũng khí một mình công thành, vậy hai ngươi bọn họ cộng lại cũng có trên hai mười vạn nhân nhã, đúng là không có lý do làm không được!?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận