Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1596 - Lão Triệu...



Chương 1596 - Lão Triệu...




Các vị Tiên Vương nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự tham lam trong mắt đối phương.
Ngại chỗ dựa phía sau Tần Phong, lại không thể không áp chế tham lam trong lòng.
“Các vị......”
Phó Sĩ Khang đột nhiên truyền âm nói: "Tiên minh chú ý tới chúng ta, nhưng khoảng cách từ Linh chi bí cảnh đến Tiên minh còn có mấy ngày đường..."
Mấy vị Tiên Vương khác lập tức liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt liền hiểu ý Phó Sĩ Khang.
Mặc dù bọn họ không thể tiếp tục cướp đoạt bảo vật trong tay Tần Phong, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể tìm người đi cướp bảo vật trên người Tần Phong.
“Các vị, ta còn có ý khác, sau này gặp lại!”
Có Tiên vương chắp tay rời đi, không có ý định tham dự loại chuyện này.”
Đừng nhìn bảo vật trên người Tần Phong làm cho người ta động tâm, nhưng nguy hiểm mà Tần Phong mang lại thực sự là quá lớn, vạn nhất chuyện bại lộ chính là toàn tộc diệt vong, còn không bằng tìm đuổi theo Liễu Như Yên cùng Quý Bác Đạt.
Mặc dù thịt không lớn, nhưng thắng ở chỗ an toàn!
"Ta cũng có việc, sau này gặp lại!"
Lại có hai gã Tiên Vương chắp tay, dáng vẻ không muốn gánh vách mạo hiểm.
Dù sao bọn họ cũng không giống với lúc còn trẻ, hiện tại mang theo người nhà là có điểm yếu, đầu tiên đều phải lo lắng cho gia tộc, không thể đầu óc nóng lên liền xông lên làm.
“Cầu phú quý trong hiểm nguy!”
Còn thừa vài tên Tiên Vương cũng không cưỡng cầu, cắn răng một cái quyết định lấy cả nhà đánh cược một phen.
Lúc này......
Cửa vào Linh Chi Bí Cảnh, tuôn ra rất nhiều người.
Bọn họ đều là đệ tử của các thế lực lớn, sau khi phát hiện Linh Chi Bí Cảnh giải trừ phong tỏa, lập tức chạy ra, trong đó có đệ tử Tiên Minh và đệ tử Lăng Tiêu Cung.
“Rốt cục đi ra rồi!”
Đệ tử các phái kích động kêu to, phát tiết cảm xúc áp chế gần đây.
Cùng với sự hung ác khi đối mặt với yêu thú, bọn họ bị phong tỏa trong Linh Chi Bí Cảnh, gặp được một mặt xấu xí nhất của nhân tính, một giây trước còn có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi, một giây sau có thể vì tiền mà đâm ngươi lạnh thấu tim.
Hơn nữa so với lúc đi vào biển người tấp nập, người có thể sống sót đi ra đã không tới một thành.
“Tiểu tử này thật sự là tai họa!”
Lục gia bẹp một ngụm thuốc, nhịn không được cảm khái nói: "Nếu so sánh với đồ tể lão tam giết người không chớp mắt thì lão tam vẫn là đại thiện thân, mà so với mình thì Tần Phong chân chính là gia gia!”
“Hả!?”
Tần Phong nhịn không được nhìn bốn phía, giống như lại nghe được có người khen hắn.
Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt của hắn đã bị một bóng người hấp dẫn, chính là Triệu Trường Sinh vừa mới đi ra từ Linh Chi Bí Cảnh...
“Lão Triệu!”
Tần Phong lập tức buông Mộ Dung Tĩnh ra, kéo Triệu Trường Sinh chạy như bay.
“Tần sư huynh, ngươi......”
Mộ Dung Tĩnh thấy Tần Phong bỏ mình lại, lập tức tức giận dậm chân.
Nàng thực sự nghĩ mãi mà không rõ, loại Triệu Trường Sinh tham sống sợ chết này có cái gì tốt, làm Tần Phong có thể bỏ lại thiếu nữ xinh đẹp, thanh xuân vô địch như mình.
“Một màn này thật quen thuộc!”
Hữu Dung nhịn không được mà lẩm bẩm, lập tức nghĩ tới Lâm Tam.
Lúc còn ở Hoang Cổ hạ giới, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tam thì Tần Phong cũng lộ ra biểu tình như vậy, không chỉ ban ngày chán ngắt mà ngay cả ban đêm cũng phải lôi kéo Lâm Tam ở cùng một chỗ.
Khiến cho cả hậu cung như lâm đại địch, sợ mình lại có thêm một đối thủ.
“Tiểu sư muội......”
Từ Càn Khôn thấy Tần Phong rời đi, lập tức ưỡn mặt tiến lên.
Chỉ là Mộ Dung Tĩnh một chút mặt mũi cũng không cho, hừ một tiếng đuổi theo, kiên quyết không cho Triệu Trường Sinh làm hư Tần sư huynh của nàng.
“Chờ ta một chút!”
Hữu Dung cũng nhanh chóng đuổi theo, không dám rời khỏi Tần Phong quá xa.
"Không ai có thể từ chối Từ Càn Khôn ta!”
Sắc mặt Từ Càn Khôn lập tức âm trầm xuống.
Là một trong ba đại danh sách của Tiên Minh, từ trước đến này đều là nữ đệ tử chủ động ôm ấp yêu thương gã, lúc nào lại có nữ đệ tử dám phớt lờ gã như thế, hơn nữa lại còn lựa chọn không nhìn dưới tình huống gã chủ động.
Lúc này......
Triệu Trường Sinh đang đi phía sau chúng đệ tử, y nhìn xung quanh, vừa định tìm một cơ hội chuồn đi.
Vốn tưởng rằng lần này bồi đại thiếu gia ra ngoài du học, sau khi trở về còn có thể tiếp tục đọc sách ở Tàng Thư Các, nhưng ai ngờ tên khốn khiếp Tần Phong kia lại lẫn nữa gác y lên lửa nướng.
Nếu y không không nhanh chóng nhân cơ hội này rời đi, về sau còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Tuy nhiên còn chưa đợi y tìm được cơ hội chạy trốn thì đã cảm giác được có thứ bẩn nhìn chằm chằm, ngay sau đó cũng không cho y có thời gian phản ứng, Tần Phong tựa như u linh xuất hiện bên cạnh mình.
“Lão Triệu, ngươi có thể nghĩ ta chết rồi!”
Tần Phong vui sướng tiến lên, bắt được Triệu Trường Sinh.
“Tần, Tần sư đệ!”
Triệu Trường Sinh lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, trong lòng phát ra tiếng kêu như chuột chũi.
Trời cao a!!
Mặt đất a!!
Nếu như y có sai thì thỉnh nhận lôi kiếp, chứ không phải phái một tên tiện nhân đến tra tấn y!!
“Lão Triệu!”
Tần Phong hàn huyên xong, bắt đầu tỏ ra quan tâm: "Nghe nói sau khi Linh chi bí cảnh bị phong tỏa thì đặc biệt hỗn loạn, khắp nơi đều là giết người đỏ mắt, cũng may Tiên Minh ta có ngươi dẫn đội, mọi người mới có thể an toàn đi ra Linh Chi Bí Cảnh.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận