Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1260 - Áo bông lọt gió



Chương 1260 - Áo bông lọt gió




“Kiếm khí thật khủng bố!”
Tần Phong vừa ăn dưa, vừa kích động.
Chỉ thấy kiếm khí của Uyên tổng vô tình tàn sát thiên địa, khí tức tràn ngập túc sát cùng hủy diệt, không chỉ làm cho phủ viện của Võ An Quân biến thành một mảnh phế tích, còn làm cho người ta cảm thấy một cỗ sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.
“Liều mạng!”
Trong đôi mắt Nhất Kiếm nổi lên vẻ điên cuồng.
Gã biết hiện tại đã không còn đường lui, chỉ có giết chết Uyên tổng mới có thể một bước lên mây.
Chỉ thấy gã mặc kệ kiếm khí cắt rách thân thể, không quan tâm mà lao về phía Uyên tổng, muốn đánh cược một lần, xem xe đạp có thể biến thành xe máy hay không.
Ong! Ong!
Kiếm khí của Uyên tổng ngưng tụ đến đỉnh điểm, hóa thành một đạo kiếm quang cực lớn đến tận trời, giống như một đạo thần quang quét ngang thiên địa, bao phủ toàn bộ thiên địa ở trong đó.
“Trảm!!”
Một kiếm của Uyên tổng từ trên không chém xuống, kiếm quang như tia chớp xẹt qua chân trời.
Ầm ầm!!
Tiếng kiếm minh vang vọng khắp thiên địa, nơi kiếm quang đi qua tất cả đều bị san bằng, trên mặt đất cũng xuất hiện một vết rách thật sâu.
“Thiên Kiếm!”
Hai tròng mắt của Nhất Kiếm đỏ bừng, rống to, hóa thành một đạo kiếm quang kình thiên.
Ầm ầm!!
Mặt đất rung động, thành trì sụp đổ.
Chỉ thấy kiếm khí song phương trùng trùng điệp điệp va chạm vào nhau, ngay sau đó bộc phát ra một tiếng nổ vang điếc tai, nơi kiếm khí đi qua, sát khí tràn ngập, một mảnh thê lương, giống như địa ngục phủ xuống.
“Phốc!!”
Nhất Kiếm phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể liên tục lui về phía sau.
“Nhất Kiếm ca ca, cẩn thận!”
Lâm Tâm Nhi kinh hoảng luống cuống.
Chỉ thấy trong miệng Uyên tổng không ngừng phun ra máu đen, nhưng trong mắt đã gần như điên cuồng, đỉnh kiếm khí sắc bén dày đặc vọt tới trước mặt Nhất Kiếm.
“Làm sao có thể?”
Trong lòng Nhất Kiếm dâng lên vô tận sợ hãi, muốn né tránh đã không còn kịp rồi.
“Đây chính là kết cục phản bội bổn vương!”
Trong mắt Uyên tổng tràn đầy tàn nhẫn, một kiếm đâm thủng lồng ngực Nhất Kiếm.
“Phốc!!”
Nhất Kiếm lại phun ra một ngụm máu tươi, sinh mệnh bắt đầu cấp tốc trôi qua.
“Không, ta còn chưa thể chết!”
Nhất Kiếm mãnh liệt muốn sống, trong đầu hiện lên hình ảnh quá khứ.
Gã còn không có giết Diệp Thần báo thù cho vi phụ, cũng không có cầm lại ma kiếm tổ truyền, càng không có trọng chấn Danh Kiếm sơn trang...
Thế nhưng rất đáng tiếc gã không có hào quang của Thiên Tuyển Chi Tử, đối mặt với gã lại là một Thiên Tuyển Chi Tử hàng thật giá thật, hồi ức trước khi chết cũng không có thể để cho gã nghịch phong lật ngược tình thế.
Chỉ thấy Âm Dương Ngư ngọc bội trong ngực Uyên tổng khởi động, khởi động, khởi động... Không ngừng bộc phát ra một lực hút khủng bố đối với Nhất Kiếm, giống như muốn hút khô gã.
“Ngươi......”
Thân thể Nhất Kiếm đột nhiên cứng đờ, trừng to mắt tràn đầy hoảng sợ cùng hối hận.
Gã có thể rõ ràng cảm nhận được thiên kiếm chi thể của mình, tu vi Đại Đế, sinh mệnh chi lực... đang mạnh mẽ tách rời thân thể, mặc kệ gã giãy dụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích.
“Đến rồi!”
Tần Phong vội vàng ngừng ăn dưa, nhìn về phía giọt nước màu vàng ngưng tụ.
Chỉ thấy trong giọt nước màu vàng không chỉ ẩn chứa năng lượng khổng lồ, còn ẩn chứa một cỗ Thiên Kiếm Chi Nguyên, giống như nuốt vào là có thể đạt được Thiên Kiếm Chi Thể.
Không có ý khách khí với Uyên tổng, há mồm liền hút vào trong miệng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt tài nguyên tu luyện của Thiên Tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 1000 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Có biết nói chuyện hay không?”
Tần Phong tỏ vẻ mình đây không phải cướp, lát nữa nhất định sẽ nhớ thêm nước.
Nhưng ngay sau đó hắn liền không có tâm tình rối rắm những thứ này, giọt nước màu vàng mới vừa nuốt vào ở trong cơ thể đã nổ tung ra, năng lượng khủng bố trong nháy mắt tràn vào trong tứ chi bách hài.
Ầm ầm!!
Trong đầu Tần Phong đột nhiên vang lên tiếng nổ vang, cả người như thể tiến vào một mảnh hỗn độn.
Một con cá một âm một dương quấy động ở trong cơ thể, quấy đục năng lượng, chuyển hóa thành một loại năng lực có thể khống chế vạn vật thế gian.
“Đây chính là Hỗn Nguyên đạo thể mà Uyên tổng nói!?”
Tần Phong cố gắng ngưng tụ ra một giọt nước, ngay sau đó bắt đầu cảm ngộ đại đạo.
“Tại sao có thể như vậy!?”
Lâm Tâm Nhi thần tình hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Nàng không nghĩ tới Uyên tổng đã trúng độc, lại còn có thể đem giết chết Nhất Kiếm, vào giờ khắc này, sợ hãi trong lòng cũng đạt tới đỉnh điểm.
“Dám phản bội bổn vương, tất cả đều phải chết!”
Uyên tổng tuyệt đối không cho phép có người phản bội mình, cố gắng giết Lâm Tâm Nhi.
“Lâm Uyên, chờ một chút!”
Trong lòng Lâm Hào vô cùng sốt ruột, vội vàng xông lên ngăn cản Uyên tổng.
Tuy rằng cái áo bông nhỏ lọt gió nhà ông ta, nhưng bất kể nói như thế nào cũng là khuê nữ ruột thịt, thân là phụ thân làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình!
“Phịch!!”
Lâm Hào thành công chắn trước mặt Lâm Tâm Nhi, đánh mạnh một chưởng vào Uyên tổng.
“Phốc!!”
Uyên tổng lại phun ra một ngụm máu đen, cảm giác mình đã đến cực hạn.
“Lâm Uyên, có chuyện gì từ từ nói...”
Lâm Hào còn chưa hết hy vọng, muốn tranh thủ thêm một chút.
Chỉ là Uyên tổng căn bản không hề tin tưởng ông ta, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang cấp tốc rời đi, còn để lại một câu tràn ngập hận ý.
“Nỗi nhục hôm nay, ngày sau tất báo!”
"Đều là chuyện tốt mà ngươi làm!!”
Lâm Hào phẫn nộ xoay người, móc ra một cây gậy lớn.
“Phụ thân, không cần!”
Lâm Tâm Nhi hoảng sợ cầu xin tha thứ, ý đồ thức tỉnh tình thương như núi của cha…



Bạn cần đăng nhập để bình luận