Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1673 - Lại bị truy đuổi??



Chương 1673 - Lại bị truy đuổi??




Rất nhanh…
Chúng đệ tử trao đổi ánh mắt xong, quyết định sắp xếp cho Diệp Thần.
“Ta nói đều là sự thật......”
Diệp Thần thấy tất cả mọi người không nói lời nào, hoảng hốt gấp giọng nói: "Vừa rồi là người kia chính miệng nói với ta, Tiên Linh Tủy ở trong sơn động cách đây 50 dặm về hướng đông.”
“Là thật hay giả, chúng ta sẽ tự đi xem xét!”
Đệ tử cầm đầu hừ lạnh, sau đó quay lại dặn dò: “Để lại vài người phụ trách trông coi hắn, những người khác theo ta đi phía đông kiểm tra.”
“Rõ?”
Những người khác đều không có dị nghị, lưu lại ba bốn người trông coi.
Chỉ thấy bọn họ là đại hán cơ bắp cuồn cuộn, mỗi người đều có tu vi Địa Tiên cao giai.
“Địa Tiên!?”
Trên mặt Diệp Thần vẫn mang theo nét kinh hoảng, nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.
Vốn tưởng rằng hôm nay mình sẽ ngã xuống nơi này, nhưng ai ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy, bọn họ không chỉ không giết mình, ngược lại còn để lại vài Địa Tiên trông coi.
Mặc dù hiện tại ngay cả Lâm Tam cũng đánh không lại, nhưng đối phó với loại tôm tép này thì vẫn nhẹ nhàng buông lỏng.
Đợi lát nữa hắn chỉ cần thừa dịp người chưa chuẩn bị mà xuất ra tuế nguyệt đao, liền có thể xuất kỳ bất ý giải quyết mấy người, còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phía đông, nhìn xem có cơ hội cướp đoạt Tiên Linh Tủy hay không.
Tuuy nhiên còn chưa chờ hắn bắt đầu hành động thì đối phương đã ra tay với hắn trước.
Chỉ thấy ánh mắt của những đại hán này nhìn hắn rất mập mờ, thậm chí còn lớn mật vươn tay ra, vẻ mặt dâm đãng vuốt ve cơ bắp của hắn.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Diệp Thần đổ mồ hôi lạnh, bản năng lui về phía sau vài bước.
Thế nhưng mặc dù hắn theo bản năng bài xích cánh tay trần của đám đại hán này, nhưng ý chí mà Hắc Qủa Phụ để lại năm đó thật sự quá mạnh, vừa đúng khẩu vị yêu thích cho nên khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
“Mẹ kiếp!!”
Các đệ tử âm thầm quan sát, trong lòng lập tức chửi thề.
Vốn tưởng rằng Tần Phong ít nhiều mang theo chút ân oán cá nhân, ai ngờ Diệp Thần lại thật sự là loại người này.
“Phốc!!”
Nhị trưởng lão đang nhàn nhã uống trà, liền bị một màn này làm cho phun nước trà ra.
Lúc trước ông còn răn dạy thủ hạ đệ tử hồ nháo, nào có cho nam nhân sử dụng mỹ nam kỹ, nhưng ai ngờ hiện tại người trẻ tuổi lại chơi hoa như vậy, căn bản không thể dùng tư tưởng thế hệ trước áp đặt bọn hắn.
“Nhị trưởng lão, ngươi không sao chứ?”
Các đệ tử bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên hỗ trợ thu thập.
“Bổn đế không sao!”
Nhị trưởng lão vội vàng xoa xoa, lại khôi phục thành hình tượng cao nhân.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ bởi khẩu vị của Diệp Thần, thì đột nhiên một trận tiếng xé gió dồn dập vang lên.
Chỉ thấy trong rừng có mấy trăm bóng đen nhảy ra, nhanh như tia chớp vọt về phía Diệp Thần, đợi đến gần mới thấy rõ, là mấy trăm tên ám ảnh sát thủ mặc áo đen.
Toàn thân bọn họ bị hắc y bao bọc, trong tay cầm bội kiếm thống nhất.
“Không tốt!”
Mặc dù Diệp Thần không nhận ra đối phương, nhưng bản năng cảm ứng được nguy hiểm.
Con ngươi của hắn co rút mạnh mẽ, căn bản không dám có chút do dự, trực tiếp xoay người vọt vào trong rừng.
Về phần đệ tử nói cho hắn biết tin tức, thì là ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt một cái.
“Vậy là đi rồi!?”
Nhị trưởng lão nhíu mày, ấn tượng đối với Diệp Thần không tốt.
Mặc dù vừa rồi Diệp Thần không tự báo gia môn, gặp phải nguy hiểm chạy trốn cũng bới không ra tật xấu gì, nhưng nếu so sánh vưới lần trước Tần Phong khảo hạch gặp phải nguy hiểm thì phải nói hai bên không cùng một cấp độ.
“Nhị trưởng lão!”
Có đệ tử lập tức mở miệng: "Hiện tại đã có thể xác nhận, những ám ảnh sát thủ này chính là hướng về phía Diệp Thần, chúng ta có muốn lập tức xuất thủ tiêu diệt bọn họ hay không!?"
“Không vội!”
Nhị trưởng lão vững vàng ngồi thuyền câu cá, cũng không vội vã cứu Diệp Thần.
Tuy rằng Diệp Thần là bọn họ tìm đến hấp dẫn hỏa lực thay Tần Phong, đồng thời cũng muốn để cho Diệp Thần biết tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm, mà Tiên Minh mới là chỗ dựa duy nhất của hắn.
Phốc một tiếng, máu tươi bắn tung tóe!
Chỉ thấy mỹ nam kỹ tay trần còn chưa kịp phản ứng, đã bị ám ảnh sát thủ diệt khẩu.
Mà tốc độ của bọn họ một chút cũng không giảm, tiếp tục đuổi theo Diệp Thần.
“Mẹ kiếp, những người này là ai?”
Diệp Thần tức giận chửi ầm lên, không biết mình phạm vào thiên điều gì.
Cho rằng gia nhập Tiên Minh là có thể kết thúc cuộc sống bị truy sát, ai biết cuộc sống vẫn không có một chút thay đổi, mỗi ngày không phải đang bị truy sát, thì là đang trên đường bị truy sát.
Lúc đó, trong lòng hắn cũng bắt đầu hoài niệm Diệp Long.
Tuy rằng lúc trước ở hạ giới cũng bị đuổi giết, nhưng ít nhất còn có Diệp Long bồi ở bên cạnh hắn, mà hiện tại bên cạnh hắn một người đáng tin cũng không có, một loại cô độc trước nay chưa từng có đang dần dần cắn nuốt hắn.
“Không được!”
Ánh mắt Diệp Thần đột nhiên kiên định nói: "Vì Diệp Long ta còn không thể chết, ta nhất định vĩnh viễn không được buông thả.”
Ầm!
Một đạo công kích cấp tốc đánh úp tới, thành công đánh trúng Diệp Thần.
Chỉ thấy thân thể hắn mất thăng bằng trên không trung, sau đó rơi xuống đất, còn trượt một chục mét mới dừng lại.
Tuy nhiên đối phương lại không có ý định dừng lại, vẫn cầm một thanh bảo kiếm trong tay xông về phía hắn.
“Đáng chết!!”
Diệp Thần không có thói quen ngồi chờ chết, vội vàng lấy ra tuế nguyệt đao nhanh chóng ngăn cản.
Chỉ thấy trên thân đao bắt đầu khởi động ra một cỗ lực lượng thời gian, từng đạo gợn sóng nhanh chóng khuếch tán bốn phương tám hướng, chỗ đi qua, sinh mệnh của vạn đều bị tạm dựng.
“Là lực lượng thời gian!”
Ám Ảnh sát thủ nhướng mày, vội vàng huy động trường kiếm trong tay.
Ong! Ong!
Hơn mười tiếng kiếm bén nhọn vang vọng thiên địa, kiếm khí vô tận cũng từ trên thân kiếm phát tiết ra, phô thiên cái địa gào thét lao về phía Diệp Thần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận