Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 750 - Qua trời vượt biển



Chương 750 - Qua trời vượt biển




Lúc này ——
Diệp Thần mang theo một đám tử trung, đi tới trước Long Môn Hạp Cốc.
Lặp đi lặp lại nhìn mấy tấm bản đồ trong tay, nhiều lần xác định mình cũng không tìm nhầm chỗ.
"Chính là nơi này!!"
Diệp Thần mừng rỡ nói, "Chỉ cần tiến vào Long Môn hạp cốc, xuyên qua Hắc Phong Khẩu, tiến vào Hồ Điệp cốc, tìm được Uông Thanh Tuyền, chúng ta có thể tìm được bảo tàng tiền triều.”
“Thật tuyệt vời!!"
Đám tử trung đều rất phấn khích.
Bọn họ buông bỏ tất cả, bằng vào trực giác đi theo Diệp Thần, dọc theo đường đi chịu nhiều khổ sở như vậy, hiện tại rốt cục muốn khổ tận cam lai.
Ầm ầm!!
Từng đạo uy áp khủng bố đánh úp lại, dẫn đến hư không kịch liệt chấn động.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ tìm được ngươi!”
Tiếng cười cực kỳ dụ hoặc của Hắc Quả Phụ vang lên ở Long Môn Hạp Cốc, chờ nàng hiện thân nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Diệp Thần, lần thứ hai cảm nhận được một cỗ ẩm ướt tập kích.
“Không tốt, là đám người kia đuổi theo!”
Diệp Thần không dám có chút chần chờ, vội vàng dẫn người tiến vào Hắc Phong Khẩu.
“Tiểu đệ đệ, mặc kệ ngươi trốn như thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tỷ tỷ!”
Hắc quả phụ cười tủm tỉm liếm liếm môi đỏ, đuổi theo giống như lão âm bắt tiểu kê...
Hưu! Hưu! Hưu!
Một mảng lớn phá phong vang vọng hư không, vô số đạo thân ảnh theo sát phía sau.
Khi nhìn thấy Diệp Thần cùng Hắc Quả Phụ trước sau tiến vào hắc phong, thì nhao nhao ngừng lại ở bên ngoài Hắc Phong Khẩu.
"Bảo tàng tiền triều cất giấu ở chỗ này!?"
“Căn cứ theo truyền thuyết địa phương của Long Môn Hạp Cốc, nơi này quả thật có bảo tàng!”
"Đây là Hắc Phong khẩu, theo người dân địa phương nói rất nguy hiểm!"
“Vì bảo tàng, nguy hiểm hơn nữa cũng phải liều mạng!”
"......"
Mọi người ngươi một lời ta một câu đều muốn liều mạng, nhưng thủy chung không ai dám là người đầu tiên đi vào.
Bọn họ đều muốn bảo tàng tiền triều, nhưng cũng biết rõ phải có đạo lý mệnh hoa.
Trước khi ngươi không chắc chắn liệu nó có an toàn hay không, tốt nhất là để cho người khác thử nước trước.
Lúc này...
Phía sau đám đông lại có một đoàn người tới.
Chính là thành chủ Lâm Hào của Thiên Tâm chi thành, cùng với Thiên Tâm Thập Thất Tử dưới trướng.
Từ sau khi Lâm gia lão tổ phán định Đại Hạ hoàng triều mệnh đã hết, bọn họ bắt đầu thu nạp quân đội bảo tồn thực lực, cũng vì phát triển sau này mà đặc biệt đến tranh đoạt bảo tàng tiền triều.
Thập Thất tử lão đại Hà Phi mở miệng hỏi: "Thành chủ, chúng ta có muốn tiến vào Hắc Phong Khẩu hay không!?”
“Tiến vào!?"
Lâm Hào không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Có phát hiện người của Tần gia hay không!?”
“Tần gia!?"
Thiên Tâm Thập Thất Tử hai mặt nhìn nhau, hoài nghi đầu óc Lâm Hào bị lừa đá.
Hiện tại cả Hoang Cổ đều biết, chín vị lão tổ Tần gia ngã xuống, trong lãnh địa càng là chiến hỏa bay tán loạn, chỉ còn lại có một thủy tổ khổ sở chống đỡ.
Hiện tại Tần gia đã tự thân khó bảo toàn, nào còn có năng lực phái người đến tranh đoạt bảo tàng.
"Các ngươi thật cho rằng đám lão Lục Tần gia kia, sẽ ngốc đến mức đi tặng đầu người!?"
Lâm Hào đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta cùng lão tổ một mực hoài nghi, Tần gia có phải đã sớm biết Đại Hạ hoàng triều sẽ bại, cho nên sớm đã bắt đầu dời đi thực lực.”
“Không có khả năng!!"
Hà Phi tự tin nói: "Trước không nói Tần gia có thể giấu trời vượt biển hay không, nói Tần gia thật sự có thể giấu trời vượt biển, vậy bọn họ làm sao biết số mệnh Đại Hạ sắp hết!?”
“Mộc Tú!”
Lâm Hào nghiêm túc nói: "Hoang Cổ đệ nhất thần toán, Mộc Tú!”
“Mộc Tú!!"
Thiên Tâm Thập Thất Tử trong lòng cả kinh, nhanh chóng đem sự tình xâu chuỗi lại.
Nếu như nói Tần Phong năm đó phản bội là giả, như vậy Mộc Tú giúp Tần gia cũng hợp tình hợp lý.
“Nói cách khác, Nam ca chưa chết!”
Tiểu Mã, Tiểu Vu, Tiểu Trừ kích động rơi lệ đầy mặt, hoàn toàn không có ý muốn tránh người.
"Ách..."
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Đã sắp không phân biệt được bọn họ là Thiên Tâm thập thất tử, hay là Tần gia thập tam thái bảo.
Lâm Hào không để ý tới ba người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh bốn phía nói: "Với sự hiểu biết của bổn thành chủ đối với Tần gia, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua bảo tàng tiền triều, rốt cuộc là thật sự thất bại, hay là ám độ Trần Thương, chúng ta rất nhanh có thể thấy rõ.”
(Ám Độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.)
Hà Phi nhịn không được hỏi: "Thành chủ, nếu Tần gia thật sự là giấu trời vượt biển thì sao!?”
“Hô hô!!”
Lâm Hào thở ra thật sâu, vẻ mặt sa sút nói: "Nếu Tần gia thật sự che dấu sâu như vậy, vậy thiên hạ này cuối cùng thuộc về, tám thành tựu là Tần gia bọn họ, Thiên Tâm chi thành chúng ta nếu không muốn bị thời đại nước lũ bao phủ, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần với Tần gia.”
“Tốt lắm!”
Tiểu Mã, Tiểu Vu, Tiểu Trừ kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rốt cục có thể quang minh chính đại đi theo Nam ca.
"Tốt em gái ngươi !!"
Lâm Hào rốt cuộc nhịn không được nữa, rút đại đao ra muốn chém người.
"Thành chủ, bình tĩnh!
Hà Phi bị hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Lâm Hào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận