Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1310 - Ta còn chưa bại



Chương 1310 - Ta còn chưa bại




“Đao Tuyệt, Tề Tu Viễn!”
Diệp Thần sắc mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy Tề Tu Viễn cầm tuế nguyệt đao trong tay đứng ở trong hư không, đao ý vờn quanh lộ ra sát khí lành lạnh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Lão Tề ngươi rốt cục ra tay!”
Diệp Long chờ đến hoa cũng sắp tạ ơn, một giây tiến vào trạng thái an ủi: "Không cần lo lắng, ta nghe nói ở bên cạnh Tần Hoàng, ai vô liêm sỉ nhất thì không biết, nhưng người nói đao lý nhất định là Tề Tu Viễn.”
“Nói đạo lý!?”
Ánh mắt Diệp Thần không khỏi sáng lên, tỏ vẻ đây là thế mạnh của mình.
Ông! Ông!
Tiếng đao rít bén nhọn lần nữa vang vọng thiên địa, đao khí vô tận từ trên thân đao bộc phát ra, trực tiếp cấp tốc gào thét hướng về Diệp Thần.
Phô thiên cái địa, thanh thế to lớn!!
“Mẹ kiếp, đây là nói đạo lý sao?”
Diệp Thần nhịn không được nói tục, không thể không ngưng tụ thương ý để ngăn cản.
Ầm ầm!!
Đao khí sắc bén va chạm cùng thương ý của Diệp Thần, tiếng nổ vang điếc tai cũng theo đó vang vọng thiên địa.
Bất quá bởi vì Chiến Thần Giáp cùng Ngân Long Thương của Diệp Thần đã vỡ nát, hơn nữa thương thế trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, thương ý ngưng tụ ra đã bị đao khí của Tề Tu Viễn xé rách.
“Phốc!!”
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể liên tục lui về phía sau.
“Diệp Thần, kiên trì!”
Diệp Long ghi nhớ lời dặn dò của Tần đạo, vội vàng tiến lên đỡ lấy Diệp Thần.
Càng dựa theo kịch bản mới nhất mà Tần đạo phát tới, lấy ra một cái kèn thổi lên, bắt đầu kêu gọi trăm vạn Hắc Kỳ quân ở xung quanh.
“Giết!”
Tiếng giết chóc khủng bố vang lên từ bốn phương tám hướng, còn kèm theo một trận sát khí khủng bố tận trời.
“Đây là Hắc Kỳ quân?”
Tề Tu Viễn hơi nhíu mày.
Chỉ thấy trăm vạn hắc kỳ quân như lũ quét vọt ra, sát khí khủng bố ngưng tụ thành thực thể, làm cho người ta nhịn không được run rẩy.
“Nếu không còn đường lui, vậy chiến đi!”
Diệp Thần hai mắt hiện đầy tơ máu, tiếp nhận một thanh trường thương sau đó bộc phát.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy Diệp Thần cầm trường thương trong tay đứng ở trăm vạn Hắc Kỳ quân, vô số đạo chiến khí bắt đầu hội tụ về phía hắn, khiến cho chiến ý xung thân bắt đầu không ngừng điên cuồng lớn lên.
“Chiến Thần Quyết của cứ điểm Bắc Cương!”
Tề Tu Viễn nhíu mày càng chặt hơn.
Tuy rằng y có nghe qua Diệp Long nằm vùng, nhằm xây dựng Chiến Thần Quyết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động mạnh, lại có mấy trăm vạn đại quân chiến khí hội tụ tại thân.
Vì chiến mà sinh, vì chiến mà cuồng!!
“Hống!!”
Diệp Thần cầm trường thương trong tay rống to một tiếng, cấp tốc phóng tới Tề Tu Viễn.
“Đến đây đi!!”
Tề Tu Viễn cầm tuế nguyệt đao, sẵn sàng nghênh chiến.
Đinh! Đinh! Đinh!
Chỉ thấy song phương không nói lời dư thừa, kịch liệt dây dưa cùng một chỗ.
Mỗi lần va chạm sinh ra năng lượng khủng bố, như pháo hoa rực rỡ nở rộ trong hư không, ngay sau đó hình thành mưa rền gió dữ quét ngang đại địa, phá hủy tất cả vật thể bốn phía.
Đại địa càng nứt ra vết nứt dữ tợn, hình thành vết nứt cùng vực sâu thật lớn.
“Phốc!!”
Tề Tu Viễn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng liên tục lui về phía sau.
Tuy rằng Diệp Thần mất đi Chiến Thần Giáp cùng Ngân Long Thương, hiện tại thương thế còn không có tốt, nhưng tu vi lại cao hơn y một bậc, hơn nữa có chiến khí của trăm vạn Hắc Kỳ quân gia trì, y thật sự không thể chiếm được tiện nghi gì.
“Tề tiền bối, ta tới giúp ngươi!”
Lâm Tam nhìn thấy Diệp Thần đang đánh Tề Tu Viễn, không nói hai lời rút Vô Trần Kiếm ra đâm về phía Diệp Thần.
Chỉ thấy hai mắt y giống như có điện quang lóe sáng, một đạo kiếm quang kinh động toàn bộ Hoang Cổ thẳng tới Cửu Thiên, kiếm khí kích động chín vạn dặm khiến cho thiên địa chấn động, như thể một kiếm chém vào trong quá khứ xuyên tới tương lai.
“Lại là ngươi!”
Diệp Thần đã sắp phát điên, không biết có thù oán gì với Lâm Tam.
Bất quá hiện tại cũng không phải lúc thảo luận loại chuyện này, vội vàng cầm trường thương trong tay ngăn cản một kiếm Lâm Tam đâm tới.
Một thương ra, song long hiện!
Hống!!
Hai con ngân long nhưu thật chợt xuất hiện, va chạm mạnh với kiếm quang của Lâm Tam.
Ầm ầm!!
Công kích của hai bên trùng trùng điệp điệp va chạm vào nhau, năng lượng khủng bố như mặt trời chói mắt, gió lốc năng lượng vô tận cũng theo đó thổi quét thiên địa.
Thậm chí dẫn đến không gian vặn vẹo, hình thành lỗ đen hoặc vòng xoáy hư không.
“Phốc!!”
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lần nữa trắng bệch.
Tuy rằng hắn còn có thể đấu với Tề Tu Viễn, nhưng đối mặt Lâm Tam thì lại không có biện pháp.
“Diệp Thần, đầu hàng đi!”
Lâm Tam cầm kiếm đứng ở hư không, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thần.
“Ta còn chưa có bại!”
Diệp Thần giống như một tên đánh bạc thua đến đỏ mắt, dự định trực tiếp đặt vào tất cả một trận......
“Diệp Thần, không được!!”
Diệp Long đột nhiên rống to tê tâm liệt phế.
Cũng không biết là khuyên Diệp Thần không nên liều mạng, hay là đang nhắc nhở Tề Tu Viễn nhanh chóng động thủ.
Ầm ầm!!
Hư không đột nhiên chấn động, sát khí bao phủ thiên địa.
Chỉ thấy Thiên Tuyển Chi Tử không bao giờ nghe lời khuyên, ánh mắt lạnh như băng vô tình làm cho lòng người sinh ra sợ hãi, trong không khí bốn phía cũng tràn ngập hàn khí thấu xương, giống như là điềm báo mây đen áp thành muốn phá vỡ.
“Đây là......”
Sắc mặt Lâm Tam đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Chỉ thấy trăm vạn hắc kỳ quân bắt đầu chuyển động, bộc phát ra một cỗ sát khí làm người ta hít thở không thông, như thể muốn cắt nuốt hết tất cả ánh sáng cùng sinh mệnh trên thế gian.
"Lực lượng, ta muốn lực lượng!"
Diệp Thần đột nhiên cầm trường thương ngửa mặt lên trời rống giận, quanh thân cũng bộc phát ra một cỗ khí tức huyền ảo.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc, từng đạo lôi điện cắt ngang chân trời.
Giống như màn che bị lực lượng hắc ám xé rách, bóng ma tử vong bao phủ thế giới, để cho tất cả mọi người lâm vào trong hoảng sợ cùng thét chói tai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận