Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 688 - Chỉ cần kiếm trong tay



Chương 688 - Chỉ cần kiếm trong tay




"Leng keng, hệ thống chưa bao giờ thấy qua nhân vật phản diện nào có thể ra lời cặn bã mà tươi mát thoát tục như vậy, đạt được phần thưởng, mở rộng gấp đôi không gian tùy thân!"
"Vu hãm, trần trụi vu hãm!"
Trong lòng Tần Phong lập tức phát ra tiếng kháng nghị, tỏ vẻ hệ thống vu hãm thanh danh của mình.
"Rốt cuộc ngươi có ý gì vậy!?"
Tử Diên đợi nửa ngày cũng không đợi được đáp án thỏa đáng, tức giận nhìn Tần Phong, tự hỏi có nên đem gạo nấu thành cơm trước hay không, trực tiếp một mình ưỡn bụng đi đến Tần gia.
“Ánh mắt này không đúng!”
Trong lòng Tần Phong không khỏi nhảy dựng, cảm thấy Tử Diên muốn nhìn gió mà động.
Đúng lúc này linh khí trong thiên địa đột nhiên bắt đầu khởi động, còn vang lên một đạo thanh âm bi thương, "Tửu Trung Nguyệt, Vọng Vân Thương, Hàn Dạ Độc Chước, Tương Tư Lệ hai hàng..."
"Là Tam Thu!?"
Tần Phong tò mò nhìn về phía danh kiếm sơn trang, biết bài thơ này là Tam Thu đang kể lại tương tư đối với Giang Hà.
Ông! Ông!
Tiếng kiếm kinh thiên nương theo ma khí ngút trời xông thẳng lên trời, uy thế khủng bố dẫn đến hư không chấn động kịch liệt, cũng làm cho Hộp kiếm vôn tận bên người Tần Phong lắc lư.
Giống như muốn lao ra, tranh một trận cao thấp với ma kiếm.
"Im lặng!"
Tần Phong đặt tay lên hộp kiếm vô tận, thần kiếm bên trong lập tức an tĩnh lại.
"Người này đến tột cùng là ai!?"
Tử Diên nhìn thế thiên địa giáng xuống, thì vô cùng kinh ngạc nói: "Cư nhiên dùng vài câu thơ tương tư ngắn ngủi, liền dẫn động ra thế thiên địa khủng bố như thế.”
“Cái này cũng gọi là thơ!?"
Tần Phong ghét bỏ đồng thời cũng không quên trêu chọc muội muội, một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tử Diên, trong mắt tràn đầy thâm tình nói: "Đậu đỏ sinh ở phương nam, Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành. Xin chàng hãy hái cho nhiều, Vật ấy rất gợi tình tương tư.”
Sau khi đọc xong bài thơ Tương Tư, lại lấy ra mấy hạt đậu đỏ.
"Đây không phải là đậu đỏ bình thường, là đậu đỏ trong thơ của ta, tương tư viết cho nàng!"
Bầu không khí trước mắt Tần Phong đã được thổi đúng vị trí, không chút hoang mang bổ sung tri hành hợp nhất cho mình.
Theo tri hành hợp nhất, Tương Tư lập tức đạt được thiên địa đồng ý, mưa lớn màu vàng từ trên không trung rơi xuống Thúy trúc phong.
Ngoài phong cảnh lãng mạn, nó cũng chứa đựng những phước lành của trời và đất.
Để cho Tần Phong vừa đột phá đến phiêu miểu nhị trọng, có thêm một cỗ năng lượng hùng hậu tràn vào cơ thể.
Phanh một tiếng!
Cùng với âm thanh đứt gãy, gông cùm xiềng xích lần nữa bị đánh phá, thành công đột phá đến Phiếu Miểu cảnh tam trọng.
“Thiên địa cộng minh!”
Tử Diê n khó nén khiếp sợ trong lòng.
Tuy rằng nàng đã sớm nghe nói qua Tần Phong có thể dẫn tới văn khúc tinh, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên lại viết thơ cho mình, còn được thiên địa tán thành.
Nói cách khác người Tần Phong yêu nhất là nàng, tình yêu của các nàng không chỉ được Vân Tịch Nguyệt tán thành, còn nhận được thiên địa chúc phúc.
“Tương Tư còn có công hiệu này!”
Tần Phong không khỏi vui vẻ, vội vàng gọi hệ thống đổi Căn Cơ Đan.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ tốn hao 400 vạn điểm phản diện, thành công đổi một quả Căn Cơ Đan Phiêu miểu cảnh.”
Ngay khi Tần Phong chuẩn bị ăn căn cơ đan tiếp tục đột phá, Tử Diên lại kích động đẩy Tần Phong ngã nhào xuống đất.
Không chỉ cướp đi nụ hôn đầu tiên của Tần Phong trong hôm nay, còn muốn gây án, cướp cả hạt tương tư cùng đền thờ trinh tiết của Tần Phong.
Lúc này...
Lâm Tam đang ngồi xếp bằng trước thác nước, bên người là thần khí Vô Trần Kiếm.
Ở trước mặt y là vách đá dựng đứng, thác nước bắn xuống tóe lên vạn bọt nước, cảnh tượng giống như bôn châu văng ngọc, gầm thét như sấm, đánh vào người nhưng lại không hề hay biết.
Từ sau khi Tần Phong ngã xuống, y liền một mình đi tới nơi này.
Lần trước tới nơi này cùng với Tần Phong, cũng ngộ ra đại mộng xuân thu, nhưng ai biết lần thứ hai đến lại cảnh còn mà người mất.
“Thật là một giấc mộng xuân thu, một giấc mộng ngàn năm!”
Trong cơ thể Lâm Tam bay ra Phần Thiên tháp kim quang lấp lánh, bên trong truyền đến một âm thanh sảng khoái của nam nhân.
"Tháp gia, ngươi tỉnh rồi!?"
Lâm Tam kinh hỉ vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ nói: "Vãn bối có yêu cầu bất tình, kính xin Tháp gia truyền một kiếm chí cường để ta báo thù cho Tần huynh.”
“Ngươi đúng là không khách khí!”
Tháp gia sảng khoái cười nói: "Tuy nhiên lão phu chỉ là khí linh của Phần Thiên tháp, cũng không hiểu cái gì gọi là một kiếm chí cường.”
“Như vậy sao!”
Trong ánh mắt Lâm Tam tràn đầy mất mát, lại giống như mất đi linh hồn.
Tháp gia tiếp tục nói: "Tuy lão phu không hiểu cái gì gọi là một kiếm chí cường, nhưng trước kia cũng nghe chủ nhân nói qua, hắn có thể uy chấn chư thiên vạn giới, cũng không phải vì lĩnh ngộ ra một kiếm phá vạn pháp, mà là bởi vì trong tay mình cầm kiếm.”
“Bởi vì kiếm trong tay mình!?"
Lâm Tam nhíu mày, nhìn về phía Vô Trần Kiếm.
Tháp gia lại mở miệng nhắc nhở: "Ngươi biết năm đó ngươi học được một kiếm phá vạn pháp, lại không giống như Một Kiếm Khai Thiên Môn của Tần Phong, nhưng chờ ngươi thôi diễn Hạo Nhiên Nhất Kiếm, lại có thể bức Tần Phong không dám dùng kiếm chiêu quyết đấu, chỉ có thể sử dụng kiếm trận không!?”
“Ta hiểu rồi!”
Lâm Tam đột nhiên buông lỏng, nói: "Chỉ cần ta kiên trì con đường của mình, là có thể lĩnh ngộ ra một kiếm chí cường!”
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Tháp gia rất vui mừng, không chọn nhầm người.
Lâm Tam đột nhiên tò mò hỏi: "Tháp gia, ngươi vẫn nói chủ nhân của ngươi năm đó uy chấn chư thiên, nhưng vì sao cuối cùng lại rơi xuống kết cuộc vẫn lạc, ngay cả ngươi cũng rơi vào trong Côn Luân bí cảnh!?”
“Còn không phải là bởi vì Tà Đế!”
Tháp gia nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm đó vì ngăn cản Tà Đế diệt chư thiên, Phần Thiên tiên đế liều chết đồng quy vu tận, mà truyền thừa chi bảo của Tà Đế, Tà Đế Xá Lợi cùng lão phu cùng rơi xuống Hoang Cổ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận