Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 259. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ

Chương 259. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ
Hoàng triều Đại Hạ, Thiên Tâm chi thành.
Thành chủ Lâm Hào đang mở một bức mật thư ra để xem xét, chỉ thấy trên đó viết Lâm Tam bị vây bắt bởi nhiều thế lực như Thất Đại Kiếm Nô, Yến Vân Thập Bát kỵ,…thế nhưng y không chỉ phô ra nhiều kiếm pháp thần cấp mà còn có một tòa bảo tháp thần khí Thượng Cổ.
Ngay lúc Lâm Tam đang đứng giữa nguy cơ sống chết, Thần Tú của Tạo Hóa Tiên cảnh kịp thời đuổi tới, nói ra Lâm Tam chính là đệ tử chân truyền duy nhất của gã, còn muốn để y tu luyện ba năm trong Tạo Hóa chi địa.
Lâm Hào xem hết mật thư cũng không nói gì, sắc mặt bình tĩnh đưa cho Lâm Tâm Nhi ở bên cạnh.
Lâm Tâm Nhi tiếp nhận mật thư, lập tức tức giận kêu lên: "Cha, tên Lâm Tam này ở bên ngoài mấy năm nay, thế mà bái Thần Tú làm sư phụ, còn trở thành truyền nhân của Tạo Hóa Tiên cảnh, quả nhiên hắn không phải một lòng với Thiên Tâm chi thành, nữ nhi đuổi hắn không hề sai!”
Lâm Hào yên lặng đứng dậy đi đến trước kệ sách, cầm lấy một cái thước vung mấy lần, tựa như cảm giác không được cho nên để lại chỗ cũ, ngay sau đó sai người tìm một cây gậy to, cảm giác hài lòng mới quay người đi về phía Lâm Tâm Nhi.
Chỉ chốc lát ——
"Cha, đừng, đừng, nữ nhi biết sai, a. . ."
"Thành chủ, việc lớn không tốt!!"
Ngay lúc Lâm Hạo đang dùng gậy to để giáo huấn nữ nhi, một tên người hầu vội vã đẩy cửa chạy vào.
Đương nhiên lúc mở cửa nhìn thấy một màn trước mắt, bị chấn động đến nói không ra lời, trong lòng lộp bộp một tiếng, đánh vỡ bí mật nhỏ giữa thành chủ và đại tiểu thư, thấy thế nào thì đây cũng là chuyện lớn.
Nhất là đại tiểu thư của bọn hắn, vẫn còn muốn giữ thể diện.
"Chuyện gì!?"
Vẻ giận dữ trên mặt Lâm Hạo còn chưa tiêu tan, quay đầu lớn tiếng hỏi người hầu.
“Âm Nguyệt hoàng triều đang xuất binh về phía chúng ta!”
Người hầu vội vàng cúi thấp đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không nhìn thấy.
“Lúc này nội bộ hoàng triều Đại Hạ ta đang trống rỗng!”
Lâm Hạo không hề bối rối, kinh nghiệm nhiều năm trấn thủ biên quan đã khiến ông ta gặp chuyện thì càng phải trấn tĩnh, bắt đầu hạ lệnh đâu vào đấy: “Phái Huyền Vũ doanh ra nghênh đón địch, vừa đánh vừa lui ngăn chặn địch nhân, triệu tập tất cả đại tướng Phiêu Miểu cảnh trở lên đến phủ thành chủ họp, lại phái Hồng Linh cấp sứ đi cầu viện các thế gia.”
“Để Hồng Linh cấp sứ đi cầu viện thế gia!?”
Người hầu lập tức sững sờ, tỏ vẻ không hiểu đây là hành động gì.
Theo quy trình, trước tiên phải xin giúp đỡ từ hoàng tộc Đại Hạ, sau đó để hoàng tộc Đại Hạ ra mặt triệu tập thế gia xuất chiến, hiện tại trực tiếp nhảy qua hoàng tộc, đến tìm thế gia, làm như vậy giống như đang vả vào mặt của hoàng tộc.
“Ta chính là muốn vả vào mặt của hoàng tộc!”
Lâm Hào muốn để cho hoàng tộc Đại Hạ biết rõ, khu vực phía tây là do thành Thiên Tâm định đoạt.
Ông ta thừa nhận hoàng tộc Đại Hạ thì ngươi mới là hoàng tộc Đại Hạ!
Còn ông ta không thừa nhận hoàng tộc Đại Hạ thì việc nhảy qua ngươi cũng là chuyện bình thường!
Mặc dù chiến tranh giữa hai nước đã bắt đầu, nhưng vì để nội bộ ổn định, hoàng tộc Đại Hạ sẽ không động đến ông.
Chỉ có thể đến khi chiến tranh kết thúc thì bọn hắn nhất định sẽ tính đủ sổ sách, do đó ông ta nhất định phải mò được càng nhiều vốn liếng từ cuộc chiến tranh này, khiến cho lúc hoàng tộc Đại Hạ muốn động đến ông thì phải cần cân nhắc.
“Vừa đi nước cờ này, ta đã không còn đường lui!”
Thần sắc của Lâm Hạo trở nên vô cùng nghiêm túc, biết rõ một trận này, ông ta nhất định phải thắng.
"Ai u, đau chết mất!"
Lâm Tâm Nhi che lấy cái mông nhỏ, khập khễnh trở về phòng.
Nàng không ngờ cha ruột lại vì một tên người hầu mà đánh con gái thừa sống thừa chết như vậy.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời đột nhiên sấm sét vang dội, mây đen bắt đầu che kín mặt trời.
Dưới cây cầu vượt nào đó.
Lão đầu coi bói nhìn thấy mây đen bao phủ mặt đất, ngẩng đầu lẩm bẩm: “Hắc ám chỉ là thời gian ban đầu của loạn thế, máu đỏ sẽ trở thành chủ đạo của đại địa, được rồi, lão phu vẫn nên tìm chỗ trốn, miễn cho bị tai tinh Hồng Nguyệt liên lụy tới.”
"Chờ chút!!"
Lão đầu coi bói đột nhiên giật nãy mình, vội vàng móc ra mai rùa lắc mấy lần, nhìn thấy quẻ tượng được tạo thành từ một vài đồng xu rơi ra bên ngoài, cả người liền lập tức mất bình tĩnh.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!
"Chẳng lẽ lão phu thật sự không thể tránh khỏi!?”
Lão đầu coi bói đặt mông ngồi dưới đất, giống như bị mất hồn.
Lão chính là Mộc Tú bên trong tứ tú Hoang Cổ, người tinh thông thuật bói toán của Kỳ Môn Độn Giáp, cũng được xưng là đệ nhất đại sư đoán mệnh của Hoang Cổ.
Một trăm năm trước, lão tự bói cho mình một quẻ, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, làm cho lão sợ đến mức ẩn danh, không bao giờ dám tự cao tự đại nữa.
Nhưng lão không ngờ tới chính là, quẻ này trăm năm sau mới mở ra, nhưng lần này biểu hiện “gió” bên trong quẻ tượng đặc biệt rõ ràng, tuy không ám chỉ gió to, mà là ám chỉ chữ “Phong” trong tên của một người.
Mà chữ Phong này sẽ khắc lão!
. . .
Trong một khu rừng rậm rạp.
Thần Tú dựa vào tu vi cường đại mà thoát khỏi vòng vây, đồng thời cũng cắt đuôi được liên minh thế gia ở sau lưng.
Tuy nhiên gã hiểu rõ, hoà thượng chạy không thoát khỏi miếu, chỉ cần chuyện một ngày không thể giải quyết thì Tạo Hóa Tiên cảnh một ngày cũng đừng nghĩ an ổn.
“Lão lục đáng chết, để cho ta biết là ai, ta nhất định chặt hắn!!"
Lâm Tam bình thường rất ít khi chửi bậy.
Nhưng nghĩ đến tên lão lục sáu vô liêm sỉ này, y lại không kiềm chế được bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận