Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 498. Đại Quang Minh tự

Chương 498. Đại Quang Minh tự
"Hiếu tử a!!"
Các vị lão tổ Tần gia thấy Thái tử khóc thương tâm như thế, không khỏi cảm khái một tiếng tỏ vẻ cam bái hạ phong.
“Không sai biệt lắm, đi thôi!”
Thủy tổ Tần gia nhìn đồng hồ, thuần thục đứng dậy đi tới ngự thiện phòng.
Rầm một tiếng!
Tần gia các vị lão tổ cũng không cảm thấy xấu hổ, lấy ra túi vải đã chuẩn bị xong dùng sức lắc một cái.
Trước ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của các thế gia khác, tổ đoàn đi tới ngự thiện phòng trong cung.
Bất quá để cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Thái thượng hoàng đã hạ lệnh, lần này hoàng đế băng hà toàn dân ăn chay ba tháng cầu phúc, trong cung cũng cấm đóng gói mang thức ăn đi.
"Thao!”
Tần gia các vị lão tổ liền không vui.
Mắt bọn họ đều khóc tới sưng lên, hiện tại cư nhiên không cho đóng gói.
.........
Trên Thần Phong Châu.
Lâm Tam đội quầng thâm buồn ngủ, phảng phất một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Từ sau khi y ngộ ra Đại Mộng Xuân Thu liền đặc biệt mệt mỏi, nhưng chỉ cần y vừa nhắm mắt lại, Tần Phong sẽ giống như LSP gặp phải đại mỹ nữ tới đùa giỡn y, không đánh thức y thì tuyệt đối không bỏ qua.
“Lâm huynh không thể ngủ!”
Tần Phong nhìn thấy Lâm Tam lần thứ hai ngủ thiếp đi, lập tức lắc người tỉnh lại.
“Leng keng, chúc mừng túc chủ đánh gãy thiên tuyển chi tử tu luyện, đạt được 10 vạn điểm phản diện!”
“Tần huynh!!”
Lâm Tam lần thứ hai bị lay động tỉnh lại, cảm giác mình sắp sụp đổ.
"Gặp được chủ công, không phải nhân sinh đỉnh phong, chính là nhân sinh điên cuồng a!"
Mộc Tú cùng Tề Tu Viễn cho Lâm Tam một ánh mắt đồng tình, biết y sai liền sai ở chỗ y không phải là mỹ nhân, ngược lại Thái tử phi lại ngủ rất ngọt ngào.
“Lâm huynh đây là làm sao vậy!?"
Tần Phong không nghĩ do mình mà trách cứ nguyên tắc của người khác, rất thương tâm nói: "Hình như hắn không thích ta, không tặng ta thần khí, cũng không tặng ta thiên tài địa bảo, lòng ta thật mệt mỏi, cảm giác vẫn là ta đang trả giá, hắn cũng không nhớ rõ lúc trước ta cứu mạng hắn như thế nào..."
Ầm!!
Mặt trời mọc ở phía đông, tiếng chuông thanh thúy truyền đến.
Đám người Tần Phong trên Thần Phong chu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong núi có một ngôi chùa vàng son huy hoàng, trên đại môn còn viết bốn chữ lớn vàng rực rỡ của Đại Quang Minh tự.
"Đại Quang Minh tự!!"
Thân thể Lâm Tam không khỏi run lên, biết Tần Phong vì y cho nên mới đến đây.
Tuy rằng Tần Phong người này không có chính hình thích hồ nháo, nhưng không thể phủ nhận hắn quả thật nghĩa khí.
Cho dù là làm địch của toàn bộ thế giới, hoặc cơ duyên lớn, hắn vẫn sẵn sàng chia sẻ và đối mặt với ngươi.
Cuộc đời này có thể kết giao với Tần Phong, là phúc khí lớn nhất của y!
Nhớ tới chuyện cũ đã từng trải qua, Lâm Tam nhất thời cảm thấy Tần Phong quấy rầy y ngủ không tính là gì, là chính y có chút hóa nhỏ thành to.
"Người tới là ai!?"
Vài tên hòa thượng phi hành mà đến, chắn ở phía trước Thần Phong Chu.
Mộc Tú mở miệng nói: "Chủ công nhà ta là đệ tam Thánh Tử của Âm Nguyệt hoàng triều, thần tử duy nhất của Nguyệt Thần cung, đệ tử của Võ Lăng Thánh Địa, đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, Tần Phong, mau đi thông tri phương trượng nhà ngươi đi ra nghênh đón.”
“Tần Phong!!"
Mấy tên hòa thượng trong lòng cả kinh, ánh mắt đồng loạt lướt về phía Tần Phong.
Tuy rằng Đại Quang Minh tự bọn họ tránh thế không ra, nhưng đối với danh hào đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ vẫn như sấm đánh bên tai.
“Thánh tử đại nhân tự mình đến cửa, là vinh quang của Đại Quang Minh tự ta!”
Một gã hòa thượng chắp hai tay cung kính nói: "Chỉ là Đại Quang Minh tự ta đã đóng cửa tránh thế, bất luận khách đến là ai đều không gặp, kính xin Thánh Tử đại nhân thứ lỗi.”
“Lão trọc đầu, ngươi có gan thì lặp lại!”
Tề Tu Viễn không biết từ khi nào, tự mình lĩnh ngộ thuộc tính cẩu cẩu tử bên cạnh nhân vật phản diện, vẻ mặt hung tướng tiến lên bắt lấy cổ áo hòa thượng, đem đem chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng phát triển vô cùng nhuần nhuyễn.
“Thí chủ, chớ làm khó tiểu tăng!”
Tiểu hòa thượng bị dọa đến tim đập thình thịch, có thể rõ ràng cảm nhận được đao ý khủng bố của Tề Tu Viễn.
“Lão Tề, không được vô lễ!”
Tần Phong mở miệng ngăn cản, lại than thở nói: "Nếu tiểu sư phụ đã nói như vậy, vậy chúng ta liền cáo từ, về phần thi thể của Giac Vân đại sư, ta tự mình đốt tinh luyện xá lợi.”
"Ừm!?"
Đám người Mộc Tú ngây ngẩn cả người tại chỗ, trong lòng càng kêu lên gia hỏa tốt.
Bọn họ còn nói lúc ấy Thái tử mang binh đuổi theo nguy hiểm như vậy, Tần Phong vì sao còn muốn để Tề Tu Viễn tìm kiếm thi thể Giác Vân, thì ra hắn đã sớm đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này.
Bất quá cũng đúng!
Nếu bọn họ không mang theo thi thể Giác Vân, Đại Quang Minh tự người ta dựa vào cái gì giúp bọn họ, đây chính là hương hỏa lực người ta tích góp nhiều năm, há có thể vô duyên vô cớ lấy ra giúp Lâm Tam tiêu trừ phản phệ long mạch.
“Thi thể Giác Vân sư thúc tổ!!"”
Hòa thượng ở đây sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng truy hỏi: "Thánh tử đại nhân, Giác Vân sư thúc tổ, hắn làm sao vậy?!”
“Ai..."
Tần Phong một giây nhập diễn, làm bộ thở dài nói: "Ta vốn cùng Giác Vân đại sư vừa gặp nhau đã thân, ai biết hắn lại bị độc thủ của Tam Lộng Yêu Tăng, ta không đành lòng để bạn cũ phơi thây hoang dã, không màn xa vạn dặm đem thi thể của hắn mang về, ai ngờ các ngươi ngay cả cửa cũng không cho vào, quên đi, chúng ta đi!"
Nói xong.
Tần Phong khống chế Thần Phong Chu quay đầu, bộ dáng ta muốn đi.
"Ách..."
Lâm Tam càng nghe càng sửng sốt.
Nếu y nhớ không lầm, Tần Phong từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói qua một câu với Giác Vân đại sư, tại sao lại nói vừa gặp đã thân!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận