Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 317. Thiếu Niên Tần Hạo

Chương 317. Thiếu Niên Tần Hạo
"Chính là hắn!"
Vân Tịch Nguyệt lo lắng, nói: "Sư phụ, đứa trẻ này từ nhỏ đã có thể chịu đựng gian khổ, hiện tại đã đột phá Linh Vũ lục trọng, 12 tuổi đã đạt Linh Vũ lục trọng, đât là chuyện khó tìm ra người thứ hai trong toàn Hoang Cổ, gười có thể để cho nó lên Thái Bạch tiên sơn tu hành không!?"
"Con gái lớn không thể giữ mà!"
Cứ tưởng đồ nhi ngoan trở về thăm ông già mẹ goá con côi, ai ngờ trở về để nhờ ông giúp đỡ cho tương lai của con trai mình.
Chỉ là Tần Hạo cùng Tần Phong không giống nhau, chí tôn cốt đã mất, mượn ngoại lực chống lại Kim Ưng phái, cho dù mới mười hai tuổi đột phá đến Linh Vũ lục trọng cũng không thể chứng minh được thiên phú của y.
Phải biết với thiên kiêu chi tử mà nói, tu vi cao không có nghĩa là bất khả chiến bại!
“Vậy nếu như ta có thể leo lên, vật ra sẽ có tư cách tiến vào Thái Bạch Tiên Tu tu luyện phải không!?”
Tần Hạo ánh mắt kiên định nhìn Đăng Tiên đài, chuẩn bị dùng hành động chứng minh mình vượt qua ngu xuẩn ca ca kia.
“Ắt xì!” Tần Phong không khỏi hắt xì một cái, không biết nàng dâu nhà ai lại nhớ tới hắn.
"Đinh Đông, chúc mừng ký chủ đoạt được cơ duyên thiên tuyển chi tử, thu được 70 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Đinh Đông, chúc mừng ký chủ đoạt được cơ duyên thiên tuyển chi tử, đạt được cơ hội bốc thăm!"
"Chỉ có 70 vạn điểm!?"
Tần Phong không ngờ Phương Trường càng lúc càng không đáng tiền, tình yêu dành cho y cũng dần biến mất.
" Tuy nói Phương Trường không đáng giá, nhưng hắn còn có bốn Đại Đế chi vị, đây là thứ bỏ tiền cũng không mua được!”
Tần Phong trầm ngâm nhìn huyết trì trước mắt, yên lặng lấy ra mấy trăm cân heo mẹ cũng điên cuồng trong không gian tùy thân.
“Làm sao có thể như vậy!?”
Hồng Hạnh không thể tin mà nhìn huyết trì, phát hiện bên trong đã không còn bao nhiêu năng lượng.
Mặc dù bản thân Vạn Ma Tháp có tài nguyên khan hiếm, linh khí mỏng manh, ma tộc của bọn hắn cũng chỉ có thể dùng thân thể của mình chống đỡ huyết trì, nhưng vạn năm cũng sẽ không cạn kiệt nhanh như vậy.
Tần Phong kích hoạt hình thức thứ hai của Thương Thiên Bá Thể, tiêu hao nhiều nhất là một phần mười.
Nàng ta đã kích hoạt sức mạnh từ huyết mạch của mình, có lẽ chỉ sử dụng một phần mười của nó.
Vốn dĩ lẽ ra còn lại tám phần, nhưng bây giờ năng lượng trong huyết trì chỉ còn chưa đến một phần nghìn.
"Oa, con thỏ của ta thật thoải mái!"
Tiểu Bạch theo dòng nước trôi nổi trong huyết trì, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái, mầm đậu nhỏ trên đầu giống như đỉa hút máu, béo hơn trước mấy lần, thậm chí còn béo hơn, biến thành màu đỏ máu.
"Là con thỏ này sao? Vậy mà không bị nổ tung?!"
Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Hồng Hạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng ta không thể tin được, lại bị một con thỏ hấp thu nhiều năng lượng như vậy.
“Ngươi nhìn cái gì, thỏ ta siêu hung dữ!”
Tiểu Bạch hung hăng nhe hai cái răng cửa về phía Hồng Hạnh, từ trong huyết trì nhảy lên bả vai Tần Phong, còn vẫy vẫy da lông ướt sũng.
“Hạt đậu đó là gì vậy!?”
Tần Phong giơ tay chặn nước bắn tung tóe, nhớ tới lời Hựu Dung trước khi đi.
Đừng để mọi người biết rằng Tiểu Bạch đã nảy mầm!
Lúc trước hắn cũng không quá coi trọng, cho rằng không phải Vương Uy trong bài thơ đậu đỏ, làm gì làm ầm ĩ như vậy.
Nhưng bây giờ có vẻ như bảo vật cơ duyên của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại thực sự là phi thường.
Bụp!
Chỉ thấy Tần Phong tùy tiện ném mấy trăm cân heo mẹ cũng điên cuồng vào huyết trì, trước đây hắn không còn lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ hắn muốn làm người tốt, quyết định trả lại cơ hội vốn thuộc về Phương Trường.
“Ngươi ném cái gì vào huyết trì!?”
Trong mặt Hồng Hạnh tràn ngập khó hiểu, bọc một mảnh vải bay ra khỏi huyết trì.
Tần Phong thành thật nói: "Mị dược!"
“Mị dược!?”
Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Hồng Hạnh lập tức trở nên cảnh giác, rất nhanh giữ khoảng cách mười thước với Tần Phong.
Nàng ta không ngờ Tần Phong lại là loại người này, chẳng những muốn chiếm tiểu Ma Mị mà nàng ta nuôi nấng từ nhỏ, thậm chí còn không có ý định buông tha nàng ta, khi đi ra nàng ta nhất định sẽ tìm lão cha để cáo trạng.
...
Thái Bạch Tiên Sơn.
Tần Hạo ngẩng đầu và nhìn Đăng Tiên đài cao chót vót, được bao quanh bởi nhiều đệ tử Thái Bạch Tiên Sơn.
"Hắn là nhị công tử phế vật Tần gia!?
"Ở đâu ra, người ta là thiếu niên chí tôn vương giả, đại chiến Kim Ưng tông."
"Đại chiến Kim Ưng tông liên quan gì đến hắn, nếu ta có truyền thừa của Long Tượng Đại Đế, ta cũng có thể làm được!"
"Đại tranh chi thế sắp tới, cũng không có thể chất đặc thù, cho dù hắn xưa nay chưa từng có, thì cũng chỉ là một cái khối đá dưới chân mà thôi.”
"Mặc kệ nói gì đi nữa, người ta mới mười hai tuổi đã đột phá Linh Vũ cảnh lục trọng, tiền đồ vô lượng."
"Đáng tiếc, hắn vốn dĩ có chí tôn cốt."
"Cho dù có chí tôn cốt, cũng kém hơn nhiều so với tên ca ca yêu nghiệt của hắn, Tần Phong mới là tiền đồ vô lượng thật sự, không ai bì được."
"…"
Không để ý đến những người xung quanh bình luận, Tần Hạo bước lên bệ đá thứ nhất.
Y muốn dùng hành động của mình để nói với mọi người rằng dù không có chí tôn cốt, y vẫn có thể đánh bại người ca ca ngu ngốc đó, giống như y muốn đi đâu thì nhất định phải đi đến tận cùng.
Ầm ầm!!
Trên Đăng Tiên đài, uy áp hùng vĩ giống như biển cả mênh mông dâng trào xuống, đánh thẳng vào thân thể thiếu niên của Tần Hạo, phảng phất muốn đẩy y lui về phía sau.
"Là như vậy sao!?”
Tần Hạo không hề cảm thấy áp lực, tiếp tục vững vàng bước đi về phía trước.
Bước lên bậc thứ mười, mọi người vẫn không thay đổi thái độ trước kia, chẳng qua bọn họ cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.
Bước đến bước thứ hai mươi, vẫn không có ai phản hồi, dù sao cũng chỉ coi là đệ tử nội môn.
Bước lên bậc thang thứ ba mươi, mọi người toàn trường đều lộ ra chút nịnh nọt, hóa ra là đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Bước lên bước thứ bốn mươi, mọi người bắt đầu chấn động, nam tử này vậy mà lại có tư chất thánh tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận