Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 532. Tứ đại vương bài quân

Chương 532. Tứ đại vương bài quân
"Ngươi thật sự cho rằng Tần Phong ta có thể có ngày hôm nay, là dựa vào Nam Phong công chúa thổi ra sao!?"
Tần Phong không cho Diệp Long cơ hội phản kháng chút nào, thủy chiết phiến trong tay nhanh chóng điểm vào ngực.
"Phốc!!"
Diệp Long phun ra một ngụm máu tươi, ý đồ lui về phía sau né tránh.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt, đã nói muốn câu cá thì phải mang mũ giáp!"
Tiểu Bạch lần nữa xuất hiện sau lưng Diệp Long phát ra tiếng cười phản diện, viên gạch đạo đức trong tay cũng lần nữa hung hăng vỗ vào đầu Diệp Long.
Bang một tiếng!!
Một lần nữa Diệp Long lại cảm thấy đầu đau, trước mắt cũng một mảnh đen kịt.
"Chủ nhân!!"
Thanh Thiên biến sắc, ý đồ tiến lên cứu người.
Chỉ là Tần Phong không cho hắn ta có cơ hội, giơ ngón tay lên đánh một cái, cả thế giới đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, người cũng nhanh chóng vọt tới trước mặt Thanh Thiên.
Giơ ngón tay lên nhanh chóng điểm lên người đối phương, đem toàn bộ đại huyệt toàn thân đối phương phong bế.
“Ai, thời gian tạm dừng lại dùng sai chỗ!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thời gian cũng theo đó khôi phục bình thường...
"Phốc!!"
Thanh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, năng lượng quanh thân trong nháy mắt tiêu tán.
Bang một tiếng!!
Tiểu Bạch tiếp tục đập Diệp Long ngã ra đất, choáng váng nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Bất quá khi Diệp Long nhìn thấy cục diện hiện tại, trong lòng lập tức hô to xong.
Chỉ thấy Tần Phong mở ra Hộp Kiếm Vô Tận, ngàn thanh thần kiếm vây quanh hắn, kiếm phong càng chỉ về phía hắn.
Bên cạnh là Thanh Thiên ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu, mấy vạn hắc kỳ quân tuy rằng còn đang ra sức phản kháng, nhưng sức chiến đấu rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Không nói có thể đánh thắng hay không, dù sao khẳng định không kịp cứu hắn.
“Diệp huynh!”
Tần Phong mỉm cười nói: "Ngươi cũng không muốn để cho Lục Đạo Đế Quân biết, ngươi từ tiền tuyến chạy trở về, còn đem xúc tu vươn tới chỗ Hắc Kỳ quân đi?!”
"Ngươi..."
Diệp Long trở mặt, vừa cương, vừa sợ, nhưng lại muốn cương.
Thế nhưng chuôi đao đã rơi vào trong tay Tần Phong, căn bản không có vốn liếng mặc cả với người ta, nếu còn muốn bảo trụ mạng nhỏ của mình, cũng chỉ có thể dựa theo Tần Phong nói là làm.
"Ngươi muốn làm gì!?"
Diệp Long tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đừng nói khó chịu như thế nào.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể tin được, đều đã mạnh thái quá như vậy còn chơi khổ nhục kế, thậm chí không tiếc lấy sinh mệnh làm tiền đặt cược, ngạnh liệt trúng một kích toàn lực của Chuẩn Đế.
"Hiện giờ chúng ma chư thần đồng khởi, thiên hạ đại loạn, ta mặc dù không có ý định trục lộc, lại biết thương sinh khổ sở, chỉ nguyện gột rửa bốn phương, bảo vệ một góc phù thế, ngươi có nguyện ý trợ giúp ta!?"
Tần Phong nhìn những đám mây ở chân trời thở dài, cả người giống như lóe ra ánh sáng chính nghĩa.
“Công tử đại nghĩa!”
Thái tử phi tò mò vươn đầu nhỏ nhìn xung quanh, trong mắt tất cả đều là Tần Phong.
"Lý tưởng của hắn lại là thiên hạ thương sinh!!"
Đôi mắt to sáng ngời của Hồng Hạnh bắt đầu không ngừng lóe lên, trong lòng không thể không thừa nhận Tần Phong siêu soái lúc này.
“Đây thật sự là đại ma vương mà ta quen biết một lời không hợp liền giết người sao!”
Nhịp tim Hữu Dung đập loạn như nai con, lại bắt đầu công hãm bản thân.
Không biết là " Bắt đầu cho không, yêu đại ma vương tâm hoài thiên hạ!” hay là “Mở đầu bị cường, ma vương này không quá lạnh!”
“Chủ nhân muốn tranh giành thiên hạ!"
Nội tâm Phong Tình lập tức rối rắm, không biết gây họa cho hậu cung Tần Phong thì có tính là phản bội hay không.
"Ngươi coi ta là ngu ngốc sao!?"
Diệp Long lộ ra vẻ trào phúng.
Vừa rồi Tần Phong cũng lừa gạt những tên đáng thương bôn ba vì cuộc sống, kiêu hùng chân chính chưa bao giờ tin tưởng cái gì vì thiên hạ thương sinh, nói trắng ra chính là tìm cớ để mình làm hoàng đế mà thôi.
“Các hạ đã ngưu bức như vậy, ta chỉ đành không lưu người sống!”
Tần Phong thấy Diệp Long không đi theo lối mòn, không có lệ rơi đầy mặt hô gặp Minh chủ, quyết đoán bóp ra một đạo kiếm quyết chuẩn bị động thủ.
"Chờ một chút!!"
Diệp Long thấy Tần Phong cũng không đi theo lối mòn, hoàn toàn không có ý muốn tranh thủ nữa, quyết đoán từ trong lòng bày tỏ mình nguyện ý giúp Tần Phong cứu vớt thiên hạ thương sinh.
Tần Phong mở miệng xác nhận: "Đây là ngươi tự nguyện, ta cũng không ép ngươi!”
“Ừm, ta là tự nguyện!”
Diệp Long nhìn bị ngàn thanh thần kiếm chỉ vào đầu, chỉ có thể ủy khuất gật đầu lựa chọn gia nhập.
Ba một tiếng!!
Tần Phong không cho Diệp Long cơ hội thay đổi tư tưởng, nhanh chóng đánh lên tiên nô pháp ấn.
"Làm sao có thể!?"
Diệp Long khó có thể tin nhìn hai tay mình, cảm nhận được thực lực toàn phương vị tăng cường gấp năm lần, còn có cảm giác sát ý, nhân quả tiêu trừ... Quả thực làm cho người ta có loại cảm giác nằm mơ.
Bởi vì không phải là thật lòng nhận chủ, Diệp Long rất nhanh đã có ý nghĩ khác.
Chỉ là ý niệm này vừa mới dâng lên, một cỗ đau đớn đi thẳng vào sâu trong linh hồn liền bao trùm toàn thân, gioosnh như bị ném vào trong dung nham thiêu đốt.
"A..."
Diệp Long ôm đầu mình, lăn lộn trên mặt đất thét chói tai.
Mà Tần Phong đối với loại chuyện này sớm đã thấy không trách, lại một lần nữa ngồi trở lại xe lăn giả vờ suy yếu.
Hưu!!
Một đạo tàn ảnh cấp tốc phá vỡ hư không mà đến, mang Diệp Long cùng Thanh Thiên trên mặt đất rồi rất nhanh biến mất, đồng thời hạ lệnh cho mấy vạn hắc kỳ quân đang chiến đấu phải lui lại.
“Chủ công!”
Thân ảnh Tề Tu Viễn xuất hiện, mở miệng nói: "Người tới là thống soái Hắc Kỳ quân!”
“Thống soái quân Hắc Kỳ!?”
Trên mặt Tần Phong nổi lên vẻ ngoài ý muốn, không nghĩ tới Diệp Long hoàn toàn nắm trong tay Hắc Kỳ quân.
Bất quá đáng tiếc hiện tại Diệp Long đã bị hắn đánh lên tiên nô pháp ấn, từ nay về sau người bị Ma Đồng nô dịch đều thuộc về hắn, tứ đại vương bài quân của Âm Nguyệt Hoàng triều hoàn toàn vào tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận