Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 420. Võ Lăng Thánh Địa

Chương 420. Võ Lăng Thánh Địa
“Để bản tôn đến giúp ngươi!”
Võ Lăng Thánh Chủ bóp ra một đạo chỉ quyết, bắn về phía bao tải chứa Tần Phong.
Lập tức ——
Trong hư không nổi lên từng đạo đạo gợn sóng càng thêm kịch liệt, trên bầu trời cũng là gió nổi mây bay, phảng phất có cái gì đó vô cùng khó lường sắp xuất thế.
"Đây là khí tức của Tần Phong!?"
Vu Lan trong bao tải cũng cảm ứng được khí tức của Tần Phong, tâm tình vốn khẩn trương cũng dần dần thả lỏng xuống.
Bất kể là Tần Phong lấy bao tải bắt cóc nàng, hay Tần Phong cũng giống như nàng, bị người ta trùm bao bố, chỉ cần có tên xấu xa này ở bên người, thì liền khiến cho người ta cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Không biết qua bao lâu ——
Sau khi tiêu hao năm sáu trăm vạn điểm phản diện, chỉ còn lại 7340 vạn 6650 điểm phản diện, đan điền khí hải của Tần Phong giốngnhư xảy ra vụ nổ lớn, lấp lánh như tinh hà, một viên kim sắc nguyên đan xuất thế như chúng tinh củng nguyệt.
Ầm ầm!!
Quanh thân Tần Phong cũng bộc phát ra một đạo năng lượng khủng bố, bao tải chứa hắn cũng bị lập tức bị phá vỡ.
Lần này, hắn tu luyện không chỉ thành công đột phá đến Nguyên Đan nhất trọng, mà còn đem Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa quyết thôi diễn đến đệ thất trọng thiên, cũng đối với Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, Đại Uy Thiên Long, Đại Hà Kiếm Quyết có thêm lĩnh ngộ hoàn toàn mới.
Tuy rằng những chiêu thức này đã đạt tới thần cấp đại viên mãn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn tiếp tục thôi diễn chúng, đem chúng thôi diễn đến tầng thứ cao hơn, đạt tới nhất kiếm khai thiên môn, Thiên Ngoại Phi Tiên loại siêu thần cấp này.
"Không tệ, không tệ!"
Vũ Lăng thánh chủ nhìn Tần Phong sau khi đột phá, gật đầu tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
"Đây là nơi nào!?"
Tần Phong mở to mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy mình sớm đã rời xa chiến trường, đi tới một nơi thế ngoại đào nguyên, núi xanh nước biếc, tiên khí lượn lờ, giống như một bức tranh thủy mặc khổng lồ.
Võ Lăng Thánh Chủ thả Vu Lan ra, nhẹ giọng nói: "Nơi này chính là một trong ba thánh địa Hoang Cổ, Võ Lăng thánh địa!"
"Võ Lăng thánh địa!?"
Vu Lan sau khi được thả ra nhanh chóng lui về phía sau bên người Tần Phong, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Võ Lăng Thánh Chủ, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng bất mãn đối với hành vi chộp người của Võ Lăng Thánh Chủ.
"Tỷ tỷ, đều nói dưa hái xanh không ngọt, ngươi cần gì phải như vậy!?”
Tần Phong cảm thấy vô cùng đau đầu, tỏ vẻ nhất định phải tăng thêm tiền.
“Hừ, Võ Lăng Thánh Địa không phải ai cũng có thể tới, cũng không phải ai muốn đi là có thể đi!
Thiên Tú ở bên cạnh khó chịu hừ một tiếng.
Tuy rằng trong lòng hắn bài xích Tần Phong gia nhập Võ Lăng Thánh Địa, nhưng loại hành vi không đem Võ Lăng Thánh Địa để vào mắt này càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Làm sao? Ta muốn đi, ngươi có thể cản ta!?”
Tần Phong híp mắt, nói: "Được hay không, Tế Cẩu..." (ý chỉ con chó ngoan)
"Ngươi nói cái gì!?"
Thiên Tú tức giận chính là nghiến răng nghiến lợi, muốn đi đến cho Tần Phong hai cái tát.
Vu Lan vội vàng kéo Tần Phong, nhắc nhở: "Không nên gây chuyện, chúng ta hiện tại ở trên địa bàn của người ta, hơn nữa, cho dù Thiên Tú này không cách nào so sánh với Đế Tú tiền bối, thậm chí còn không đáng xách giày cho Tề Tu Viễn tiền bối, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là cường giả Chuẩn Đế cấp.”
“Không thể so sánh với Đế Tú? Không xứng xách giày!”
Thiên Tú lập tức đen mặt.
Nếu không phải biết đối phương là nữ nhi bảo bối của Lam Ma, hắn khẳng định xông lên cho nàng ta hai cái tát đau điếng.
"Đúng nha!"
Tần Phong chợt phản ứng lại, cười đùa nói: “Ta suýt nữa quên mất, ngươi không có!"
Ngươi!
Không!
Có!
Ba chữ hóa thành lợi tiễn, cắm thẳng vào thân Thiên Tú.
Đừng nhìn tu vi của hắn đạt tới Chuẩn Đế cấp, nhưng Tuệ Căn thủy chung vẫn là điểm yếu của nam nhân.
Bởi vì lúc ấy hắn vội vàng chiến đấu với Đế Tú, không nghĩ tới Tần Phong còn vô sỉ hơn hắn, dám trốn ở phía sau đánh lén, đồng thời cũng do hắn đã đánh giá thấp uy lực của Thượng Cổ trọng đồng.
Nhất thời sơ suất dẫn đến Tuệ Căn biến mất, trở thành nỗi đau cả đời này, hán khó có thể xoa dịu.
"Trời ạ!"
Vu Lan nhức đầu che lấy trán.
Vốn cho rằng Tần Phong đã nghe hiểu, ai biết rõ hắn căn bản không muốn hiểu.
Ngay khi Thiên Tú sắp bộc phát, từng đạo thân ảnh từ trên không trung đáp xuống.
Chỉ thấy bọn họ mặc cổ trang màu trắng thống nhất, trong tay còn cầm bội kiếm thuần một màu, dẫn đầu là một lão đầu tóc bạc trắng, vừa nhìn đã biết là thủ lĩnh của bọn họ.
"Cung nghênh Thánh Chủ về núi!"
Đám người cùng nhau hành lễ, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong.
Bọn hắn cũng đặc biệt hiếu kỳ, rốt cuộc thiên kiêu mà Thánh Chủ tự mình ra ngoài tìm kiếm là dạng người gì.
"Chênh lệch quá xa!"
Tần Phong cũng đánh giá đối diện, sau đó lại ghét bỏ lắc đầu.
Tuy rằng mọi người đều mặc bạch y, nhưng bọn họ lại mặc ra hương vị của phim cổ xưa rẻ tiền, không giống như mạch Thượng Nhân Như Ngọc, công tử thế vô song, lộ ra cơ bụng còn có thể làm cho Lan Bảo Bảo chảy máu cam như hắn.
"Đệ tử Lâm Uyên bái kiến sư phụ, bái kiến Thánh Chủ!"
Một nam tử tên là Lâm Uyên dập đầu với Thiên Tú, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn về phía Tần Phong.
Hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tần Phong vũ nhục Thiên Tú, mà hắn làm đồ đệ của Thiên Tú tự nhiên cần bảo vệ tôn nghiêm của ân sư.
"Thánh Chủ, xin thứ cho đệ tử vô lễ!"
Lâm Uyên không nói hai lời rút trường kiếm ra, hóa thành từng đạo tàn ảnh đâm về phía Tần Phong.
"Nguyên Đan ngũ trọng?!"
Tần Phong liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của đối phương.
Dĩ nhiên trước nay Tần Phong chưa từng nuông chiều hay nương tay với ai, hắn dùng quạt xếp trong tay làm kiếm, kiếm ý sắc bén dẫn đến hư không chấn động một trận, hóa thành một đạo kiếm khí vô hình bắn về phía đối phương.
Đinh một tiếng!!
Tiếng kim loại chói tai va chạm vang lên, dẫn đến hư không nổi lên từng đạo gợn sóng.
"Cái gì!!"
Sắc mặt Lâm Uyên không khỏi biến đổi, thân thể không khống chế được lui ra sau một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận