Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 916 - Tâm ma



Chương 916 - Tâm ma




Bang!!
Ngay khi lâm Uyên cảm thấy rối rắm trong lòng, Tam Lộng đại sư một cước đá văng cửa phòng.
Chỉ thấy tân nương của Thiên Tú đang dưới sự trợ giúp của vài thị nữ, mặc áo cưới màu đỏ, trên người chỉ có một cái yếm đỏ che chắn, da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Một màn bất thình lình…
Để Lâm Uyên lập tức trợn to hai mắt, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
"Vừa mới gặp mặt đã kích thích như vậy!?"
Tam Lộng đại sư vừa nhìn tân nương, vừa xua tay cự tuyệt nói: "Bần tăng là cao tăng đắc đạo, không nên cho bần tăng xem cái này!”
“A..."
Đám người tân nương rốt cục phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ kêu to.
Các nàng thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có người đột nhiên xông vào lúc này, luống cuống tay chân cầm lấy quần áo khoác lên người tân nương, đem xuân quang lộ ra, che khuất ngoài một lần nữa.
“Ngươi vô duyên với Phật!”
Tam Lộng đại sư lập tức không vui, cảm thấy vị tân nương này không tôn trọng Phật ta.
"Lâm Uyên, ngươi nhìn đủ chưa!?”
Tân nương nhìn thấy Lâm Uyên đứng ngây ngốc ngoài cửa, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thích ngươi, hơn nữa ngươi cũng không cho được cuộc sống ta mong muốn!”
“Tiểu sư muội, ta có thể cố gắng!”
Lâm Uyên thấy đối phương tức giận, theo bản năng liền hoảng hốt.
"Đây là liếm cẩu mà chủ công nói!”
Tam Lộng đại sư nhịn không được lẩm bẩm nói: "Với bộ dáng hèn mọn này, làm cho bần tăng đều muốn nuôi một con!”
“Cố gắng!?"
Cô dâu dường như nghe được trò đùa, cười đến hai vai run rẩy, nói: "Đừng đùa nữa, chỉ có thiên phú của ngươi đừng nói cố gắng có thể thành công hay không, cho dù thành công cũng không biết phải đợi đến năm nào.”
“Tiểu sư muội, thiên phú của ta không kém!”
Lâm Uyên vội vàng nói: "Ta hiện tại đã đột phá tới Sinh Tử Cảnh, chỉ cần cố gắng hơn nữa là có thể đột phá Phiêu Miểu, sau đó Quy Nhất cảnh, Chuẩn Đế Cảnh..."
"Đủ rồi!"
Tân nương không kiên nhẫn ngắt lời: "Ta cũng không muốn cùng ngươi tu hành trong động rách nát, ta muốn chính là trở thành đế hậu, tu hành trên linh phong.”
“Phu nhân nói rất đúng!”
Các thị nữ liên tục gật đầu, nhìn về phía tân nương tràn đầy hâm mộ.
Bỏ qua nhân phẩm của mình, nàng thực sự đã đạt được bước nhảy vọt về giai cấp.
Tuổi còn trẻ đã trở thành đế hậu, không chỉ có thể tu hành linh khí dồi dào ở linh phong, còn có rất nhiều đặc quyền đế hậu mang đến, ngày sau tu vi nhất định một ngày đi ngàn dặm.
Bộp!!
Một tiếng bạt tai lớn vang lên.
Tam Lộng đại sư thấy Uyên tổng nửa ngày ngay cả một cái bạt tai cũng không nỡ cho, cuối cùng vẫn không nhịn được tự mình tiến lên cho đối phương một cái bạt tai.
"A cái này!!"
Lâm Uyên lại bị một màn bất thình làm cho choáng ngợp, không nghĩ tới Tam Lộng đại sư lại đột nhiên ra tay đánh người.
“Ngươi là một con lừa hói, lại dám đánh ta!”
Tân nương không thể tin được mà ôm má.
Sau đó phản ứng lại giống như phát điên, vừa cào vừa cấu Tam Lộng đại sư, hoàn toàn không để ý mình có lộ gì hết hay không.
Hiện tại nàng cũng không phải là tiểu sư muội của Võ Lăng Thánh Địa, mà là sắp thành đế hậu của Thiên Tú, tâm lý bành trướng làm sao có thể chịu đựng được vào ngày đại hôn bị người ta tới bức bách!
"A di đà phật!!"
Tam Lộng đại sư không chút hoảng hốt, vẻ mặt nghiêm mặt nói: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của bần tăng, vị nữ thí chủ này đã bị tâm ma khống chế!”
“Tâm Ma!”
Đám người Lâm Uyên kinh hãi thất sắc.
Dù sao cũng biết, người tu luyện sợ nhất gặp phải tâm ma, một khi không cách nào thanh trừ tâm ma liền đặc biệt dễ dàng nhập ma.
“Nhập ma con mẹ ngươi!”
Phổi của tân nương sắp nôt tung, nhịn không được bật một tiếng thô lỗ.
Con lừa hói này không chỉ vô duyên vô cớ đạp cửa phòng nàng, để cho mình lộ thân thể ở trước mặt Lâm Uyên, còn vô duyên vô cớ thưởng cho nàng một bạt tai, hiện tại càng là vô duyên vô cớ vu hãm nàng có tâm ma.
Có thể nhẫn nại, thúc không thể nhẫn!
Thẩm có thể chịu, ta không thể nhịn.
"Đại sư, hiện tại nên làm cái gì bây giờ!?"
Lâm Uyên nghĩ đến biến hóa trước sau của tiểu sư muội, trong lòng cư nhiên không hiểu sao tin tưởng vài phần.
“Yên tâm!”
Tam Lộng đại sư lập tức trở thành cao tăng nói: "Bần tăng quyết định tiêu hao công đức tích góp mấy năm giúp nàng trừ tán tâm ma, kính xin các vị đi ra ngoài, chớ quấy rầy bần tăng trừ tà.”
“Phiền toái đại sư!”
Lâm Uyên không cảm thấy không ổn chổ nào.
Không chỉ bắt thị nữ ra ngoài, còn tự mình đóng cửa lại cho đại sư.
“Khó trách chủ công gọi hắn là Uyên tổng!”
Tam Lộng đại sư nhịn không được cảm khái một tiếng, sau đó lộ ra bộ mặt thật cười xấu xa nói: " Kiệt, kiệt, kiệt, kiệt, tiểu mỹ nhân, ta muốn ngươi giúp ta tu hành!”
“không cần tới đây, ta sẽ kêu lên..."
Tân nương rốt cục tỉnh táo lại, thân thể không ngừng lui về phía sau.
“Kêu a, ngươi gọi a!”
Tam Lộng đại sư từng bước tới gần, còn kiệt kiệt cười xấu xa nói: "Hôm nay ngươi cho dù là kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người đến cứu ngươi.”
“Ngươi, ngươi đừng tới đây!”
Tân nương hoảng sợ, muốn la hét.
Nhưng lúc này bộ dáng quần áo không che thân thể, làm cho nàng lại không dám kêu ra tiếng, sợ đợi lát nữa nhảy xuống Hoàng Hà cũng giải thích không rõ ràng.
Bang!!
Ngay khi Tam Lộng đại sư sắp đắc thủ, cửa phòng lại một lần nữa bị người đá văng ra.
Chỉ thấy Thiên Tú sắc mặt tràn ngập tức giận đứng ở ngoài cửa, bị một màn kích thích trước mắt làm cho lửa giận càng thêm lớn.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, chỉ sợ Tam Lộng đại sư lúc này đã bị bầm thây vạn đoạn.
"Tình huống gì!?"
Ma trảo của Tam Lộng đại sư dừng lại giữa không trung, đại não trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Lấy hiểu biết của gã đối với Tần Phong, lúc này Thiên Tú hẳn là ôm nhị đệ khóc rống mới đúng, làm sao có thể chạy tới tìm tân nương trước!



Bạn cần đăng nhập để bình luận