Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1238 - Đan dược giả?



Chương 1238 - Đan dược giả?




Ù! Ù!
Theo kiếm quyết điểm của Lâm Uyên hướng về phía chúng yêu, hàng vạn kiếm ảnh gào thét mà ra.
Giống như biển kiếm tuôn trào lao xuống, tốc độ cực nhanh không cách nào nắm bắt được.
Trong mỗi một đạo kiếm ảnh đều ẩn chứa kiếm ý sắc bén, kiếm phong sắc bén lóng lánh mang theo ánh sáng hủy diệt, hư không giống như bị vô tình cắt đứt, phát ra từng tiếng rít chói tai.
Gầm lên!!
Ma Hoàng và các yêu lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm.
Chỉ thấy trên người chúng nó bị kiếm khí vô tình cắt đứt, máu tươi không ngừng phun ra.
Đồng thời, Âm Dương Ngư Ngọc Bội cũng lần nữa khởi động, khởi động, khởi động... Đem yêu huyết chúng yêu rơi xuống điên cuồng hút vào trong không gian, tinh luyện ra một giọt nước đỏ tươi.
“Trẫm liền nếm thử mặn nhạt!”
Khóe miệng Tần Phong nhịn không được nhếch lên, lần thứ hai đem giọt nước hút vào trong miệng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt tài nguyên tu luyện của thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!”
“Đã nói, đây không phải cướp đoạt!”
Tần Phong rất không vui khi mà uốn nắn hệ thống.
Tỏ vẻ mình sau này sẽ thêm nước, đảm bảo giống như thể tích ban đầu.
Hưu!!
Lâm Uyên hiện tại không rảnh để ý tới không gian ngọc bội, tốc độ không giảm tiếp tục hướng Tiểu Bạch vọt tới.
Hắn không cảm thấy hành động này của mình có bao nhiêu vô sỉ, chỉ biết con đường tu tiên là nghịch thiên mà đi, tranh đoạt một đường sinh cơ, nên ra tay tuyệt đối không thể do dự.
"Hỗn đản!!"
Tiểu Bạch nhìn thấy chúng yêu bị thương thì triệt để nổi giận, trực tiếp ném ra ba quyển thánh nhân trúc giản.
"Ngôn thư văn tu!?"
Vẻ mặt Uyên tổng không khỏi sửng sốt, giống như ban ngày gặp quỷ.
Một con thỏ kế thừa truyền thừa thiên sư, có được rất nhiều buff còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn có thể sử dụng ngôn thư văn tu.
Rốt cuộc là hắn thoái hóa, hay là yêu thú tiến hóa!?
“Đi chết cho thỏ ta!!”
Tiểu Bạch phẫn nộ điểm ra một đạo chỉ quyết, thánh nhân Trúc Giản lập tức phát ra ba đạo thánh quang.
Ngay sau đó ba đạo thánh quang, hóa thành ba lão đầu!
Chỉ thấy bọn họ mặc thánh nhân chi bào Nho gia, uy lực thánh nhân khủng bố cũng theo đó tràn ngập ra, hung hăng đánh về phía Uyên tổng.
"Trảm!!"
Uyên không dám do dự, lại giơ tay chém ra một kiếm.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, còn kèm theo cơn bão ngập trời bao trùm bốn phương.
Bất quá lúc này hao tổn của Uyên tổng đã vô cùng lớn, lại không thể thành công khởi động Âm Dương Ngư Ngọc Bội, trực tiếp bị tam đại Nho Thánh liên thủ đánh bay ra ngoài.
"Phốc!!"
Uyên tổng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể liên tục lui về phía sau.
"A!!"
Tiểu Bạch cũng không khá hơn chỗ nào, kêu thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài.
"Thỏ bảo!!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thỏ mẹ bị dọa đến trắng bệch, không để ý đến nguy hiểm mà vọt tới.
Đúng lúc này——
Tần Hạo cũng một đường đuổi theo, nắm chặt nắm tay đánh về phía Uyên tổng.
“Uyên tổng!!”
Uyên tổng không thể không áp chế khí huyết bốc lên, chém ra một đạo kiếm khí đối phó với công kích của Tần Hạo.
Ầm ầm!!
Đao quang kiếm ảnh, quyền ảnh tung hoành!!
Song phương lần thứ hai trùng trùng điệp điệp va chạm cùng một chỗ, tiếng nổ vang quanh quẩn ở hư không.
Bất quá lúc này Uyên tổng không chỉ tiêu hao lớn, còn bị trọng thương, đối mặt với quyền thế như bạo hổ bão phong của Tần Hạo, cùng với quyền kình như cuồng phong bão táp, rất nhanh liền không chống đỡ được.
Chỉ thấy Uyên tổng nhất thời sai lầm, bị Tần Hạo thành công nắm lấy cơ hội, một quyền liền đánh vào ngực.
"Phốc!!"
Uyên tổng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy rằng trong lòng hắn rất là không cam lòng, nhưng không thể không lựa chọn rời đi.
Nguyên bản hắn cùng Tần Hạo chia năm năm, hiện tại thương thế càng ngày càng nặng, không đi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể chờ lần sau đến sẽ lấy Đại Đạo Manh Nha.
Nghĩ tới đây——
Uyên tổng không dám do dự, quyết đoán xé rách hư không rời đi.
"Phốc!!"
Tần Hạo sau khi xác nhận Uyên tổng rời đi, rốt cuộc không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Tần vương!!"
Mười tám học sĩ không khỏi cả kinh trong lòng, vội vàng lấy ra Đại Hoàn Đan để Tần Hạo ăn vào.
“Bản vương không có việc gì!”
Sau khi Tần Hạo ăn Đại Hoàn Đan, khí huyết lập tức bình phục lại.
"Thỏ Bảo, ngươi thế nào rồi!?"
Mẹ Thỏ vẻ mặt sốt ruột ôm lấy Tiểu Bạch.
Chỉ thấy thân hình nho nhỏ của Tiểu Bạch đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Thỏ ta cảm giác không tốt!”
Tiểu Bạch không chỉ cảm giác đầu óc choáng váng, xương cốt toàn thân cũng giống như tan rã.
Lúc này——
Tần Hạo nhìn thấy bộ dạng thể thảm của Tiểu Bạch, trong lòng đừng nói là sảng khoái cỡ nào.
Tuy nhiên nghĩ đến Tiểu Bạch là linh sủng của ca ca y, thì quyết định bỏ qua cho thỏ, cầm một quả đại hoàn đan đưa cho thỏ mẹ.
“Tạ ơn!!”
Mẹ thỏ cảm kích liên tục nói tạ ơn, vội vàng đem Đại Hoàn Đan đút cho Tiểu Bạch.
"A!!"
Tiểu Bạch vừa mới ăn xong liền nôn ra, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Tần Nhị Đản, ngươi súc sinh, lại dám cho thỏ ta ăn đan dược giả.”
"Đan dược giả!?"
Tần Hạo ngơ ngác quay đầu lại, hỏi mười tám học sĩ đây là tình huống gì.
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Mười tám học sĩ vội vàng mở miệng nói: "Tần vương điện hạ, ngài vừa rồi cũng ăn, đại hoàn đan này tuyệt đối là thật..."
“Còn dám ngụy biện!”
Tiểu Bạch phẫn nộ nói: "Thỏ ta từ nhỏ đã ăn Đại Hoàn Đan, ngay cả Cửu Chuyển Kim Đan cũng làm đường đậu ăn, là thật hay giảm thỏ ta sẽ không phân biệt được sao..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận