Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1654 - Phương Trường độ kiếp



Chương 1654 - Phương Trường độ kiếp




“Đúng vậy, tiểu sư đệ!”
Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ: "Nếu ngươi từ cửa sau đi vào bị bắt, thì không phải là gặp tội cũ, mà là chết đến nơi, ngay cả cơ hội ngụy biện cũng không có.”
“Sư tôn cùng các vị sư huynh yên tâm!”
Tần Phong nghiêm túc cam đoan: "Trước kia tôi có quen biết một người tên là Phương Trường, có một lần nhìn thấy hắn lén lút lẻn vào cửa sau nhà người ta, phân ở ngay trước mặt mà còn muốn chọc, ta sợ bị hắn dạy hư, cho nên sau đó cũng không có chơi với hắn nữa!”
“Không tệ, không tệ!”
Tứ trưởng lão hài lòng gật gật đầu, không quên khen ngợi: "Ngươi làm rất đúng, nên tránh xa đứa trẻ hư này một chút!"
Hình ảnh vừa chuyển, Hoang Cổ hạ giới.
Phương Trường đứng trên một mảnh thi sơn huyết hải, khí tức quanh thân cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Mặc dù y bị Tần Phong đánh cho chỉ còn lại có một luồng tàn hồn, nhưng cũng may thiếu niên bị đoạt xá có thể chất không tệ, hơn nữa mất đi gông xiềng áp chế, cùng với thôn phệ ma công hỗ trợ, khiến cho y trong vòng vài năm ngắn ngủi liền đạt tới Đại Đế đỉnh phong.
Ầm ầm!!
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Tia chớp như móng gà màu tím cắt qua hư không, chiếu rọi bầu trời như ban ngày, còn kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, làm cho cả thiên địa đều lâm vào run rẩy.
Ngay sau đó một trận tia chớp giống như thùng nước to nhỏ, hóa thành lôi long rít gào cấp tốc bổ về phía Phương Trường.
“Đến đây đi!!”
Trong mắt Phương trưởng tràn ngập hận ý, không chút do dự nghênh đón.
Ầm ầm!!
Thân thể Phương Trường lập tức bị tia chớp bao phủ, trong thiên địa cũng bộc phát ra tia chớp chói mắt.
“Phốc!!”
Ngực Phương Trường bốc lên lợi hại, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Bởi vì y vội vã phi thăng đi cứu Nam Phong Công, liều mạng sử dụng Thôn Phệ Ma Công cường đại tăng lên tu vi, dẫn đến căn cơ bản thân không vững chắc, tự nhiên cũng sẽ không giống Lâm Tam dễ dàng độ kiếp.
Ầm ầm!!
Lôi kiếp cũng sẽ không bỏ qua ai, một đạo tiếp một đạo rơi xuống.
“Ta còn không thể ngã xuống!”
Tầm mắt Phương Trường càng ngày càng mơ hồ, vẫn đang cắn răng kiên trì.
“Người nào đang độ kiếp!?”
Đông Phương tiểu thư quay đầu nhìn qua, cảm ứng một cỗ khí tức quen thuộc.
“Ta tính toán......”
Mộc Tú bấm ngón tính toán nói: "Là Phương Trường đang độ kiếp phi thăng!”
“Hắn còn chưa từ bỏ sao!?”
Đông Phương tiểu thư thần sắc sa sút nói: "Thủy Hoàng đã thay đổi một đời, nhưng hắn vẫn giữ lại ký ức kia, nào có thật tâm đổi thật tâm, đều là tốc độ đổi thanh âm!”
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực nói: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Phương Trường này vì tu luyện Thôn Phệ Ma Công, một đêm tàn sát hơn ba mươi tòa thành trì, mấy trăm triệu người vô tội bị giết, hắn hiện tại đã triệt để nhập ma, Đông Phương tiểu thư vẫn là chớ thích hắn.”
“Không phải chứ!?”
Diệp Long ở một bên kinh hô: "Nhị thế cứ như vậy mặc kệ hắn giết chóc!?"
“Làm sao có thể?”
Mộc Tú đảo mắt nói: "Ngày đầu tiên Phương Trường động thủ, đã bị Nhị thế ép vào địa giới dị tộc, chờ khi Phương Trường bắt đầu tàn sát, Nhị thế lại đánh khẩu hiệu cứu viện, nhân cơ hội thu phục toàn bộ dị tộc.”
“Hả!?”
Diệp Long sửng sốt nói: "Ngươi xác định đây là Nhị thế? Mà không phải Thủy Hoàng!?”
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực nói: "Một ổ chăn ngủ không ra hai loại người, cho dù bông gòn nhảy từ trong khe cấm thì không phải đen, cũng là thúi!”
“A cái này!!”
Mọi người sửng sốt, giống như ngộ ra.
Ầm ầm!!
Cuối cùng một đạo phi thăng lôi kiếp giáng lâm, cũng là một đạo lôi kiếp mạnh nhất.
Chỉ thấy lôi đình cự long từ trong mây đen nhô ra, giương nanh múa vuốt mãnh liệt nhào tới chỗ Phương Trường.
“Đến đây đi!!”
Đôi mắt Phương Trường đỏ bừng gào thét, khí thế quanh thân cũng bắt đầu điên cuồng tăng vọt.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy Phương Trường hóa thành một cột sáng phóng lên cao, mạnh mẽ va chạm với lôi kiếp, trong thiên địa cũng vang lên tiếng nổ cực lớn, toàn bộ hư không như bị xé rách, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo lên.
“Phốc!!”
Phương Trường phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy.
Tuy nhiên y vẫn thủy chung không chịu buông tha, dù cho tầm mắt mơ hồ, trên người rõ ràng đã máu tươi như suối, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không ngừng lật lại trí nhớ, nhớ về Nam Phong công chúa…
“Nam Phong!”
Phương Trường phát ra một tiếng gào thét, giống như siêu cấp Saiyan bộc phát.
Ầm ầm!!
Một đạo hắc quang đột nhiên bộc phát, bắt đầu điên cuồng thôn phệ Lôi Long.
Bất quá thân thể của y rõ ràng chịu không nổi lôi kiếp trùng kích, cả người giống như búp bê gốm sứ bị vết rách che kín, máu tươi như không cần tiền giống mà chảy ra ngoài.
Nhưng y vẫn không buông tha, vẫn cắn răng kiên trì.
Cuối cùng......
Mây đen trên bầu trời bắt đầu tản ra, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi trên mặt đất.
“Nam Phong, ta tới cứu ngươi!”
Tầm mắt Phương Trường càng mơ hồ, nhưng vẫn không che giấu được vui sướng.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa hoàn toàn mới, sau khi mở ra thì một đạo kim quang bao bọc thân thể y, ngay sau đó vết thương trên người cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu chữa trị.
Hình ảnh vừa chuyển, trong A Phòng cung.
Tần Hạo ngừng phê duyệt tấu chương, đứng dậy nhìn về phía độ kiếp.
“Bệ hạ!”
Thái sư Vô Đạo theo sát phía sau nói: "Độ kiếp xong Phương Trường cũng đã mệt mỏi, chúng ta có muốn nhân cơ hội diệt trừ hậu hoạn hay không!?"
“Không cần!”
Tần Hạo bình thản nói: "Phương Trường còn sống thì mới khiến cho đám dị tộc kia cảm thấy sợ hãi, muốn sống thì bọn chúng phải dựa vào Đại Tần chúng ta, nghe lệnh Đại Tần ta.”
“Hả!?”
Thái Sư Vô Đạo sửng sốt, mở miệng nhắc nhở nói: "Nhưng hiện tại Phương Trường đã phi thăng, chỉ sợ dị tộc sẽ không cảm thấy sợ hãi với một người đã phi thăng…”
“Trẫm biết!”
Tần Hạo không nhanh không chậm nói: "Thả ra một ít tin tức, nói Phương Trường còn để lại một bộ phân thân, nếu sau này những dị tộc kia còn không chịu thành thật thì chúng ta cứ mượn danh Phương Trường để bảo vệ mặt chính diện của triều đình.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận