Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1337 - Vĩnh viễn không lập hậu



Chương 1337 - Vĩnh viễn không lập hậu




“Mới hoàn thành được một phần ba!?”
Ánh mắt Tần Phong lập tức lạnh xuống nói: "Trẫm mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, trong vòng ba tháng phải hoàn thành nhiệm vụ, dám can đảm chậm một ngày, trẫm liền tru cửu tộc các ngươi."
“Vâng, bệ hạ!”
Các đại thần bị dọa vỡ gan mật, nằm rạp trên mặt đất run rẩy không ngừng.
Bọn họ biết muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, nhất định phải tiếp tục bắt người tu luyện làm tráng đinh.
Nhưng vấn đề là mấy năm trước chiến tranh chết chóc đâu chỉ có vạn vạn, lúc xây dựng kênh đào lại chết mấy chục vạn, hiện nay Vạn Lý Trường Thành và Tần Trực Đạo lại bắt được hơn trăm vạn.
Tráng đinh đạt tiêu chuẩn cơ bản đã bắt xong, bắt nữa cũng chỉ có thể gom đủ trâu ngựa.
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Thế nhân đều nói ma tu giết người như ngóe, nhưng so với hôn quân quả thực chính là cặn bã, một câu nói, một quyết định, thậm chí một ý niệm trong đầu có thể làm cho thiên hạ rung chuyển, hàng tỉ linh hồn vẫn lạc.
Cũng may Tần Hoàng không bị dính nhân mã, nếu không kiếp sau khẳng định đầu thai trả giá.
Hưu một tiếng!!
Mộ tiếng xé gió dồn dập vang lên, dẫn tới hư không chấn động rất nhỏ.
Chỉ thấy Tâm Nhan tiểu thư nắm lấy cơ hội chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Phong một cái, giống như hận không thể xông lên cắn chết hắn.
“Chạy rồi!?”
Tần Phong cảm thấy tiếc nuối, nhưng không có ý đuổi theo.
Thông qua mấy lần kinh nghiệm trước có thể thấy được, tơ tình của hệ thống quả thật lợi hại, mặc kệ Tâm Nhan tiểu thư có bao nhiêu tức giận, cuối cùng đều sẽ tự mình đến.
“Bệ hạ!”
Mộc Tú sợ bị Tần Hoàng tính sổ, vội vàng mở miệng nói: "Nếu không có gì khác, chúng thần lui ra trước!"
“Lui ra đi!”
Tần Phong ỉu xìu khoát tay áo, không quên nhắc nhở bọn họ đợi lát nữa đi giao tiền.
“Chúng thần cáo lui!”
Đám người Mộc Tú khóc không ra nước mắt.
Không nghĩ tới chỉ lên báo cáo tin tức, lại để cho mình tổn thất một vạn cực phẩm linh thạch.
“Đệ đệ tâ ngu xuẩn, thỏ phải biết phấn đấu!”
Tần Phong thấy ánh mắt Tiểu Bạch còn mang theo một tia hoài nghi, chỉ có thể lấy ra Nhân Hoàng Tỷ quơ quơ trước mặt.
"Đưa cho thỏ ta!?”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Nhân Hoàng Tỷ, thực sự khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn của ngôi vị hoàng đế.
“Đương nhiên!”
Tần Phong tiếp tục vẽ bánh: "Ngươi là thỏ thừa kế độc nhất vô nhị trong lòng trẫm, cho nên ngươi càng nên dẫn đầu lấy tiền ra, thay trẫm phân ưu."
“Lấy tiền?”
Tiểu Bạch lập tức cảnh giác, gắt gao che chở không gian của mình.
Mặc dù Tần Phong vẽ bánh lớn làm cho nó khó có thể cự tuyệt, nhưng ăn nhiều tóm lại vẫn là có chút sức đề kháng, huống chi còn liên quan đến tiền lẻ của mình.
“Ngươi xem ngươi, lại hiểu lầm trẫm phải không!?”
Tần Phong lập tức nói: "Trẫm không phải muốn lấy tiền của ngươi, trẫm muốn dùng tiền của ngươi để bảo vệ giang sơn của ngươi.”
“Bảo vệ giang sơn của thỏ ta!”
Tiểu Bạch nhìn Nhân Hoàng tỷ lắc lư trước mắt, lại trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng lại một lần nữa tin tưởng miệng rách của Tần Phong.
Nếu thật sự thì sao!?
Đây chính là ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng!
“Thỏ ngươi nên biết phấn đấu!!”
Tần Phong đưa mắt nhìn Tiểu Bạch rời đi, không quên nhét thêm một cái bánh lớn.
Ngay sau đó hắn liền tìm Thiên Quân, Vạn Mã tới, để cho bọn họ phái tất cả thủy quân ra, cũng ra lệnh cho Quang Thiên, nói gã không nên bại trận quá lộ liễu.
“Hả!?”
Quang Thiên trợn tròn mắt, nghiêm trọng hoài nghi mình nghe nhầm.
Hiện tại gã không chỉ có ba kiện thần khí, còn dựa lưng vào cây đại thụ Đại Tần này, thực sự là tìm không thấy lý do để bại trận dưới một phương chư hầu.
Lúc này......
Tin tức Tần vương tạo phản truyền đến, lập tức liền dẫn tới toàn bộ Hoang Cổ chấn động.
“Tần vương tạo phản? Tần vương nào tạo phản?”
"Đại Tần ngoại trừ đệ đệ song sinh chênh lệch ba tuổi kia của Tần hoàng thì còn có Tần Vương thứ hai sao?”
“Ngươi không đùa chứ? Tần vương thật sự tạo phản rồi!?”
“Là thật, Tần Vương quả thật phản rồi!”
"Tần vương là vương hầu, không chỉ có có đất phong, còn có quân đội, hắn tạo phản cũng không phải là chuyện nhỏ!"
“Không phải tạo phản, là thuận theo ý dân Thanh Trắc Quân!”
"Mặc kệ hắn muốn làm gì, thiên hạ này đã khổ bạo Tần quá rồi, chúng ta nguyện ý đi theo Tần Vương, cứu vớt thiên hạ thương sinh!"
“………”
Không giống đám người Diệp Thần, Phương Trường tạo phản, Tần Hạo không chỉ là đệ đệ song sinh kém nhau ba tuổi của Tần hoàng, mà còn có được đất phong cùng đại quân của mình, đẳng cấp tạo phản rõ ràng đề cao mấy cấp bậc.
Hơn nữa thủy quân rải tin tức khắp nơi, lập tức dẫn tới mọi người nhao nhao hưởng ứng.
“Bánh răng định mệnh bắt đầu chuyển động rồi sao?”
Lâm Tam nhận được tin tức thì thì thầm một tiếng, ngay sau đó liền đi tìm Tần Hạo.
Y đã chờ không kịp, muốn đâm Tần huynh......
“Ắt xì!!”
Tần Phong nhịn không được hắt xì một cái, không biết tiểu tức phụ nhà ai nhớ hắn.
“Bệ hạ, người không cần quá mức lo lắng!”
Tử Diên đi tới an ủi: "Tần vương mặc dù là kỳ tài ngút trời, nhưng muốn lấy một góc địa địch cả nước vẫn là quá khó khăn, huống chi bệ hạ không chỉ có nhân tài đông đúc dưới trướng, còn thần dũng vô song, một người độc đoán thực lực vạn cổ.”
"Ái phi nói đúng!"
Tần Phong nắm bàn tay nhỏ bé của Tử Diên, một tay kéo người vào trong ngực.
“Bệ hạ!”
Tử Diên ra vẻ tức giận nói: "Thần thiếp là Đế hậu, không phải quý phi!!”
“Còn muốn làm đế hậu sao?”
Tần Phong cảm thấy đau đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đại Tần ta không giống tiền triều, vì bảo đảm hoàng quyền vĩnh cố, cho nên trẫm quyết định Đại Tần vĩnh viễn không lập hậu!!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận