Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1077 - Khóa huyết mạch



Chương 1077 - Khóa huyết mạch




Lúc này——
Tần Phong thừa dịp nhị đệ không chú ý, đã di chuyển đến bên cạnh y.
Cũng không cho y chút thời gian phản ứng nào, trực tiếp nắm lấy gáy, sau đó nhấc người lên giống như xách gà con.
"Ừm!?"
Mọi người lộ ra vẻ mặt hơi sửng sốt, rốt cục cũng phản ứng lại.
Thì ra nói nhảm nửa ngày như vậy, chỉ là vì để Tần Hạo buông lỏng cảnh giác.
“Ca, ta chính là đệ đệ ruột của ngươi!”
Tần Hạo hoảng sợ lập tức gấp gáp kêu to, ý đồ đánh thức lương tâm ít ỏi của Tần Phong.
“Yên tâm, một lần sinh hai hồi thục!"
Tần Phong lộ ra nụ cười của người chiến thắng, xách nhị đệ bay lên Bồng Lai tiên sơn.
Sau đó phất tay gọi nhân hoàng kiếm tới, một kiếm cắt đứt cánh tay Tần Hạo, bắt đầu trang bị thêm khóa huyết mạch cho Bồng Lai tiên sơn.
"Hoàng đế ca ca!!"
Giang Linh nóng nảy xoay vòng vòng.
Hiện tại Tần Hạo đã bị trọng thương, nơi đó chịu được dạng lấy máu điên cuồng như thế.
Hơn nữa, hiện trường nhiều người Tần gia như vậy, ngay cả chín vị lão tổ cũng tới, vì sao nhất định phải bắt Tần Hạo một mình lấy máu!?
"Leng keng, chúc mừng túc chủ rút tiên huyết của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 100 vạn điểm phản diện!”
"100 vạn!!"
Trong lòng Tần Phong đừng nói có bao nhiêu vui vẻ.
Mặc dù lần này không có cơ hội rút thăm trúng thưởng, nhưng lại điên cuồng kiếm được mấy ngàn vạn điểm phản diện.
Làm cho điểm phản diện của hắn đột phá tới 9027 vạn 4780 điểm, hận không thể hiện tại đánh nhị đệ một trận trợ hứng.
.........
Hình ảnh vừa chuyển, trong rừng rậm.
Đường Xuyên và Uyên tổng lại phí sức một phen, lần nữa trấn an Phương Trường đang phát cuồng.
"Lôi kiếp kết thúc rồi sao!?"
Trong ánh mắt Uyên tổng hiện lên vẻ hoảng sợ, mặc dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được uy hiếp của lôi kiếp.
“Tần Phong!”
Trong ánh mắt Phương Trường không chỉ có sợ hãi, còn có vẻ mê mang về tương lai.
Y không phải muốn phát triển chí khí của người khác, diệt uy phong của mình, mà là Tần Phong quả thật thiên hạ vô địch, cho dù hắn không giở trò thì y cũng không nắm chắc có thể chiến thắng loại yêu nghiệt này.
“Phương huynh, cơ hội tốt!”
Đường Xuyên đột nhiên kinh hỉ kêu lên: "Trước đó không lâu Tần Phong mang theo đại quân xuất chinh thảo nguyên, mang đám người Mộc Tú đi cùng, hiện tại chín vị lão tổ Tần gia cũng đi, nói cách khác lúc này A Phòng cung không có đại đế tọa trấn.”
"A Phòng cung không có đại đế tọa trấn!!"
Hô hấp của Phương Trường lập tức dồn dập, trong đầu đều là bóng dáng Nam Phong công chúa.
"Không thể!!"
Uyên tổng vội vàng mở miệng nói: "Hiện tại A Phòng cung không có đại đế tọa trấn, nhưng có mấy trăm vạn tinh nhuệ đóng quân ở kinh đô Đại Tần, một khi bị phát hiện chúng ta nhất định sẽ chắp cánh khó thoát.”
“Không cần lo lắng!”
Đường Xuyên tự tin nói: "Mấy trăm vạn tinh nhuệ của Đại Tần lợi hại, nhưng năng lực cá nhân lại không bằng chúng ta, chỉ cần chúng ta không kinh động bọn họ, có thể ở trong cung A Phòng đi tới đi lui tự nhiên.”
“Đường huynh nói rất đúng!”
Phương Trường gật đầu đồng ý nói: "Đại quân tinh nhuệ của triều đình lợi hại, nhưng thiên phú của bọn họ lại không phải đỉnh cấp, không cách nào lấy một địch vạn như chúng ta.”
“Được, chúng ta đi A Phòng cung!”
Đường Xuyên trực tiếp vỗ tay quyết định, muốn tìm lại sự tự tin cho Phương Trường.
"Nam Phong, nàng sẽ đi theo ta sao?”
Phương Trường nhìn hoàng hôn ở chân trời, ánh mắt mờ mịt nói: "Ta đến nhân gian một chuyến, gặp qua mặt trời mọc ở phương đông, cũng thấy qua sự điên cuồng thanh thiên bạch nhật, còn thấy qua sự hoang đường quang thiên, lại cảm thụ qua một ngày tam thu mê mang, duy chỉ có chưa từng thấy qua bộ dáng ngươi mặc váy cưới..."
"Ắt xì!!"
Tam Lộng đại sư nhịn không được hắt hơi một cái, không hiểu sao có người quên mất gã.
"Hẳn không phải là bệ hạ chứ!?"
Tam Lộng đại sư vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Tần Phong.
Mặc kệ nói như thế nào gã cũng cống hiến một khối tiên cốt, còn triệt để lấy sạch tiểu kim khố của mình, lần này luyện chế thần khí không có lý do gì lại quên mấ gã!
Ầm ầm!!
Bồng Lai tiên sơn đột nhiên hồng quang lóe ra, dẫn đến hư không truyền đến từng trận nổ vang.
Chỉ thấy Tần Phong tiện tay ném Tần Hạo xuống đất, sau đó nhanh chóng điểm ra từng đạo chỉ quyết, làm cho máu tươi của Tần Hạo hóa thành từng đạo phù văn thần bí.
Mà theo phù văn thần bí không ngừng bị đánh ra, Bồng Lai tiên sơn cũng nổi lên từng đạo gợn sóng.
"Tần Hạo, ngươi không sao chứ!?"
Giang Linh ở bên ngoài gấp gáp không chịu được.
Tuy nhiên mỗi khi nàng không quan tâm xông lên, đều sẽ xuyên qua Bồng Lai tiên sơn, thật giống như hư ảo Hải Thị Thận Lâu thấy được, sờ không được.
"Đây là hư không ẩn giấu mà Tần Phong nói!?"
Toàn trường đại đế nhao nhao kinh hô lên, bị một màn trước mắt làm kinh hãi.
Ngay cả bọn họ đã đột phá đến đại đế, có thể tùy ý xé rách không gian đi tới bất kỳ một chỗ nào của Hoang Cổ, nhưng không cách nào tiến vào Bồng lai tiên sơn.
Thật giống như là Côn Luân bí cảnh, chỉ có thể chờ nó tự mình mở ra.
“Bồng Lai tiên sơn, không hổ danh tiên sơn!”
Mộc Tú lộ ra sắc mặt ngưng trọng nói: "Tán mà thành khí, tụ mà thành hình, hư vô mờ mịt, biến ảo khó lường, cho dù ta tinh thông kỳ môn bát quái thuật, có Thái Ất bát quái Cửu Cung trong tay, nhưng không có mười mấy năm diễn toán, cũng đừng nghĩ ra bản thể Bồng Lai tiên sơn ở địa phương nào.”
“Cái gì? Mấy chục năm!!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận