Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1216 - Không tin là thật!?



Chương 1216 - Không tin là thật!?




"Động tâm?!"
Khóe miệng Tần Phong nhịn không được nhếch lên, quay đầu nhìn về phía Dược Thần ở một bên.
Vốn định đánh thức Dược Thần để tiếp tục lừa gạt, thật sự không được thì có thể dùng quyền ép ông ta cúi đầu, nhưng ai biết lão đầu này đang giả vờ choáng váng, thừa dịp bọn họ nói chuyện trực tiếp chạy trốn.
“Đồ nhi!”
Dược Thần thấy Tần Phong phát hiện mình, vội vàng bay lên trời nói: "Vi sư muốn đi làm lang trung ngao du tứ hỉa, về sau Dược Thần cốc liền giao cho ngươi.”
"Sư phụ!!"
Hữu Dung lập tức đuổi theo kêu to.
Tuyệt đối không phải bởi vì nàng không muốn làm việc, mà là luyến tiếc sư phụ rời khỏi mình.
“Lão đầu này còn rất nhanh trí!”
Tần Phong nhịn không được cười ra tiếng.
Tuy rằng lựa chọn chạy trốn, không thể ép buộc đối phương đảm nhiệm chức hội trưởng công hội y dược, nhưng nếu hắn ban ra luật, không có giấy chứng nhận y dược thì chính là hành vi chữa bệnh phi pháp, không biết lão đầu Dược Thần sẽ đối phó như thế nào…
Thành Thiên tâm.
Lâm Hào mang theo một đám người, chậm rãi trở về.
Hai bên đường đều là người tu luyện bày sạp rao bán, trên đường phố cũng rậm rạp khắp nơi đều là người, nơi này đã biến thành một tòa thành mậu dịch tự do, thậm chí còn phồn hoa hơn thành Thiên Tâm trước đây.
“Lại đây xem một chút, Huyết linh thảo vừa mới đào ra!”
"Hàn Yên thảo, Ngọc Tủy chi, lỗ vốn bán tháo!”
"Giang Nam Tông đóng cửa, tông chủ Hoàng Hạc dẫn em vợ chạy trốn, chúng ta không có biện pháp, cho nên cạy mở bảo khố, Tử Hầu Hoa, Thiên Linh Quả, Thất Tinh Thảo… Chảy nước mắt mà bán phá giá!”
"Đất nấm hoa, đất lê quả. . . Không cần 998, chỉ cần 98, đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ!!”
“.........”
Trên đường phố ồn ào, âm thanh dần dần ngừng lại.
Chỉ thấy ánh mắt mọi người bị đám người Lâm Hào vừa mới vào thành hấp dẫn, không chỉ có mấy vạn đệ tử Lâm gia, còn có Thiên Tâm Thập Thất Tử, cùng với hơn mười vạn nhân mã đi theo Lâm Hào một đường chạy trốn.
Đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, rất khó để không thu hút sự chú ý.
"Đây là thành Thiên Tâm!?"
Đệ tử Lâm gia lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Vốn tưởng rằng Tần Hoàng sẽ bởi vì Lâm Uyên, mà ban thưởng một tòa Thiên Tâm không có giá trị.
Nhưng ai ngờ kết quả lại một lần nữa ngoài dự liệu của bọn họ, là bọn họ lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, tâm tư Tần Hoàng rộng lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
"Đây là sự thật sao?”
Lâm gia lão tổ nhìn thấy đường phố phồn hoa, lập tức kích động nói năng lộn xộn.
Trước kia Lâm gia bọn họ tuy rằng lấy luyện đan nổi danh thiên hạ, tích góp được rất nhiều tài phú, nhưng thiếu vũ khí của mình, đụng phải thế lực khác chỉ có thể dùng nhân tình thế cố đi giải quyết vấn đề.
Nhưng hiện tại có tòa thành Thiên Tâm phồn hoa này, hơn nữa trong tay Lâm Hào còn lại mấy vạn nhân mã, trước mắt Lâm gia bọn họ tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất thế gia Đại Tần.
“Đương nhiên là thật!”
Lâm Hào nhìn cảnh tượng phồn vinh trước mắt, hào tình trong lòng lại bị đốt cháy.
Trước kia Hoàng tộc Đại Hạ sở dĩ nâng ông làm thành chủ thành Thiên Tâm, nguyên nhân rất lớn lúc ấy là do ông ta không phải thành viên thế gia, không chỉ có thể dùng hắn kiềm chế Tần gia ở phía đông, mà còn có thể chống đỡ Âm Nguyệt hoàng triều phía tây, càng có thể dễ dàng thay thế ông ta.
Mà vì có thể sinh tồn, ông ta không thể không giải quyết trái phải chu toàn.
Nhưng bây giờ thời đại đã khác, ông không chỉ là Võ An Quân của Đại Tần, còn nhận tổ quy tông trở thành gia chủ Lâm gia, gông xiềng đã từng vây hãm cũng biến mất, về sau có thể buông tay buông chân làm một trận.
"Vì sao lại như vậy!?"
Vẻ mặt Lâm Uyên đột nhiên hoảng hốt, không cách nào tin được tất cả trước mắt là sự thật.
Hắn vừa mới cùng Tần Phong đại chiến một hồi ở Võ Lăng Thánh Địa, Tần Phong quay đầu liền hạ lệnh cho Lâm gia đi dẹp loạn, động cơ trả thù quả thực không cần quá rõ ràng.
Nhưng kết quả Tần Phong không chỉ không có bỏ đá xuống giếng, còn phái đám người Tam Lộng đại sư đi ủng hộ, sau đó còn thưởng cho Lâm gia bọn họ.
Thật giống như song phương chưa bao giờ có mâu thuẫn, là chính hắn bị chứng hoang tưởng tự hại.
"Bổn tiểu thư, rốt cục đã trở lại!!"
Lâm Tâm Nhi trải qua cuộc sống đồi phế cũng chật vật trước đó, lần thứ hai khôi phục thành một đại tiểu thư ngạo kiều.
"Nữ nhân này..."
Nhất Kiếm cũng theo Lâm Hào trở về, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tâm Nhi.
Từ sau khi gã giết Diệp Thần bị Phương Trường quấy rầy, thì liền biết chỉ dựa vào một mình mình rất khó báo thù cho phụ thân.
Hơn nữa hiện tại thời đại thay đổi, cường giả đại đế nhiều như chó, cho dù gã thành công đột phá đến Đại Đế, cũng rất khó dựa vào sức một mình để chấn hưng danh vọng Danh Kiếm sơn trang năm đó.
Mà Lâm Hào cố ý mời chào, để cho gã biết cơ hội đã tới.
Lâm Tâm Nhi này không chỉ là con gái duy nhất của Lâm Hào, mà còn không có trí tuệ, rất dề dàng để nắm bắt, ra tay với nàng ta là thích hợp nhất.
"Người đâu!?"
Sau khi Lâm Tâm Nhi khôi phục thân phận, lập tức nổi giận nói: "Bổn tiểu thư đã trở về thời gian dài như vậy, tại sao còn không có người đi ra nghênh đón?!”
"Tới đây, tới đây!!"
Một nhóm các quan chức nhận được tin tức vội vã chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tâm Nhi nổi trận lôi đình, bị dọa vội vàng quỳ xuống nói: "Bái kiến Võ An Quân, hạ quan không biết thời gian Võ An Quân trở về thành, không thể tổ chức người ra khỏi thành nghênh đón, thỉnh Vũ An Quân thứ tội, xin đại tiểu thư thứ tội!”
“Tâm nhi không thể vô lễ!”
Lâm Hào giả vờ răn dạy một tiếng, sau đó ở trước mặt mọi người, hòa ái dễ gần đỡ người dậy nói: "Lâm mỗ ta sốt rột mới vội vã trở về thành, không phái người thông báo cho các ngươi, việc này không trách các ngươi.”
“Ừm!”
Người tu luyện bốn phía gật gật đầu, ấn tượng đầu tiên đối với Lâm Hào không tệ.
Tuy nhiên cũng có một số người tu luyện chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, đối với thành Thiên Tâm thuộc về ai quản lý căn bản không quan tâm, chỉ quan tâm tháng này mình có thể kiếm đủ ba ngàn linh thạch hay không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận