Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 347. Một Ngày Chống Đỡ Một Năm Khổ Tu

Chương 347. Một Ngày Chống Đỡ Một Năm Khổ Tu
"Nhìn ta làm cái gì!?”
Tần Phong khó hiểu nhìn xung quanh mình, tại sao mọi người lại có vẻ rất trông đợi mà nhìn về phía hắn.
Chẳng lẽ hắn nói chưa đủ rõ ràng sao!?
"Tần Phong, ngươi thật to gan!!”
Thiên Tú là người phản ứng đầu tiên, tức giận quát lớn: “Dám mạo phạm Thánh chủ, hôm nay ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!!”
“Ngươi thử động xem!”
Thiên Quân, Vạn Mã gắt gao đem Tần Phong bảo hộ ở sau lưng, chỉ cần đối phương có dũng khí động thủ thì liền lập tức ôm lấy Tần Phong chạy trốn, để lại Bạch Nhật cùng Đông Phương tiểu thư ở lại giúp bọn hắn kéo dài thời gian.
“Gia hỏa này lại muốn làm cái quỷ gì!?”
Hồng Hạnh một đường tâm sự nặng nề đi theo ở phía sau, không hiểu tại sao Tần Phong đi đến chỗ nào thì cũng có thể gây chuyện.
“Đánh, đánh nhau nhanh lên!”
Nam Phong Công chúa nhìn Thúy Trúc phong đang ở trước mắt, trong lòng cũng bắt đầu hoảng loạn, tự nhiên hi vọng thừa dịp hai bên đánh nhau thì chạy trốn.
"Thành thật một chút!"
Phong Tình giữ chặt Nam Phong Công chúa, không cho nàng ta có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Làm tiểu Mị Ma chuyện môn của Tần Phong, nàng dĩ nhiên muốn giúp hắn dạy dỗ đồ đũy này.
“Không cần khẩn trương như vậy!”
Tần Phong đưa tay trấn an bọn người Thiên Quân, Vạn Mã, rồi cười nói: “Một tên phế vật thì làm sao có thể làm phiền Thánh chủ Võ Lăng đi xa vạn dặm để đích thân để Thúy Trúc Phong tìm ta, huống chi Thúy Trúc Phong của ta cách thành đô Âm Nguyệt hoàng triều lại không xa, coi như đi đòi lại mặt mũi cho phế vật thì cũng không cần lựa chọn nơi đây để ra tay.”
"Tiểu tử, ngươi nói ai là phế vật?”
Ánh mắt hung ác của Thiên Tú nhìn chằm chằm vào Tần Phong.
"Lui ra!"
Giọng nói hư hư ảo ảo của Thánh Chủ truyền ra từ dưới lớp khăn che mặt, khí chất xuất trần lơ lửng giữa không trung, dưới chân là linh lực hóa thành đóa sen màu vàng, quanh thân tán phát khí tràng cường đại khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
"Rõ!"
Thiên Tú vội vàng rụt lại đầu lui ra, căn bản không dám chống lại mệnh lệnh của Thánh Chủ.
Đừng nhìn Thánh chủ bọn hắn là một trong tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ, nhìn qua giống như tiểu cô nương mềm mại không đủ sức vặn nắp bình, thế nhưng chiến lực lại thuộc cấp bậc trần nhà trong Hoang Cổ này.
"Tần Phong, ngươi rất thông minh!"
Bên trong ánh mặt của Thánh chủ lộ ra tia tán thưởng, nói: “Ta không đến đánh nhau, ta đến là mời ngươi gia nhập Võ Lăng thánh địa."
"Gia nhập Võ Lăng thánh địa!?"
Tần Phong cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Gần đây, tin tức liên quan tới Lâm Tam gõ 9 tiếng chuông tại Tạo Hóa Tiên Cảnh, Tần Hạo leo lên đỉnh Đăng Tiên đài của Thái Bạch tiên sơn, đã truyền khắp Hoang Cổ.
Điều này đã khiến Võ Lăng thánh địa cảm thấy áp lực, cho nên việc tới tìm đệ nhất Thiên Kiêu Hoang Cổ như hắn cũng là chuyện không quá bất ngờ.
Nhưng vấn đề là, thân phận của hắn bây giờ là đệ tam Thánh tử của Âm Nguyệt hoàng triều, đến đào góc tường trắng trợn như vậy cũng được sao?!
"Ta có thể cho ngươi thời gian cân nhắc!"
Giọng nói của Thánh Chủ vẫn như ảo như mộng: “Tuy nhiên ngươi phải biết nắm chặt thời gian, động thiên phúc của ba thánh đại đã mở ra, ngươi lo lắng nhiều một ngày, điều đó có nghĩa là khoảng cách với các thiên kiêu o khác sẽ được nới rộng thêm một ngày, không nên xem thường một ngày này, nó có thể bù đắp một năm khổ tu của ngươi.”
"Một ngày chống đỡ một năm!"
Đáy lòng Tần Phong không khỏi run nhẹ, phát hiện đám thiên tuyển chi tử đúng là không biết nói lý.
Nếu quả thật khủng bố như Võ Lăng Thánh Chủ nói, vậy Lâm Tam tiến vào tạo hóa chi địa tu hành ba năm, chẳng phải là có thể bù đắp được ngàn năm khổ tu!?
Hắn thật vất vả bật hack kéo ra ưu thế, trong nháy mắt liền bị bọn hắn đuổi theo tới.
Đúng lúc này ——
Bên trong Thúy Phong Trúc vang lên âm thanh vang dội, "Tại hạ Tề Tu Viễn, đến bái kiến đệ tam Thánh Tử Âm Nguyệt hoàng triều Tần Phong, khẩn cầu Tần Phong tiểu hữu xuất thủ cứu một mạng người.”
"Tề Tu Viễn đang ở nhà ta?”
Tần Phong sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Thúy Trúc phong.
Vợ bệnh lại chạy đến tìm mình là ý gì đây, hắn cũng sẽ không chữa bệnh cho người ta, không lẽ kêu hắn hỗ trợ châm lửa hỏa thiêu!?
Lúc này ——
Tề Tu Viễn đang ôm vợ yêu đứng trước phòng trúc.
Sau khi phớt lờ thỉnh cầu kết bái của Tần Phong, y liền mang theo vợ yêu Lục Mạn Mạn một đường phi nhanh tới Thúy Trúc phong, chỉ là y đứng dưới núi kêu nửa ngày cũng không nghe thấy ai trả lời, cuối cùng đành phải leo lên Thúy Trúc phong khi chưa được cho phép.
Sau khi đi dạo qua một vòng mới phát hiện trên núi không có một bóng người.
"Chẳng lẽ thật sự là thiên mệnh khó trái!?"
Tề Tu Viễn thống khổ nhìn Lục Mạn Mạn đang nằm thoi thóp trong ngực, không nghĩ tới ra roi thúc ngựa chạy đến Thúy Trúc phong vẫn là phí công.
Ngay lúc Tề Tu Viễn cảm thấy tuyệt vọng thì liền cảm ứng được có rất nhiều người đang lên núi.
"Là Tần Phong trở về rồi sao!?"
Tề Tu Viễn giống như lần nữa thấy được hi vọng, vội vàng quay đầu lại xem con đường nhỏ đi lên núi.
Chỉ thấy mặt trời chậm rãi nhô lên từ đường chân trời, một bóng người thẳng tắp, mặc áo trắng xuất hiện, khi y nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương thì nụ cười trên mặt cũng lập tức đông cứng lại.
Người này không phải ai khác, mà chính là thiếu niên cản đường lúc trước!
Đồng thời, y cũng không khỏi nhớ tới lời miêu tả Tần Phong của Hựu Dung.
Người này người mặc một bộ áo trắng, khuôn mặt khinh miệt, gian tà, giảo hoạt, hèn mọn, ngoài ra khóe mắt còn toát lên vẻ tiện nhân phóng đãng, trên vai còn có một con thỏ có biểu lộ tương tự.
Lúc trước vội vàng đi đường thật đúng là không có chú ý tới Tiểu Bạch, hiện tại so sánh với lời miêu tả của Hựu Dung thì không thể nói giống, đơn giản chính là giống như đúc.
Tề Tu Viễn thử thăm dò, hỏi: "Ngươi chính là đệ tam Thánh Tử của Âm Nguyệt hoàng triều, Tần Phong!?"
"Không phải!"
Tần Phong nghiêm túc nói: "Thánh tử Tần Phong chính là thiếu niên anh hùng của Âm Nguyệt hoàng triều ta, không chỉ có mê đảo ngàn vạn thiếu niên, mà còn là giấc mộng của hàng triệu thiếu nữ, giá trị vẻ mặt hợp với đại danh chính nghĩa, tiếp thụ qua chín năm giáo dục, làm người đơn thuần, chính trực, thiện lương, có tinh thần không sợ hy sinh, sao có thể so sánh với loại quái vật ra ngoài dọa người như ta.”
"Ây. . ."
Khóe mắt của Thiên Quân, Vạn Mã khóe hơi giật giật, phát hiện lòng dạ Tần Phong thật hẹp hòi.
Còn có cái gì đơn thuần, chính trực. . . Nếu không phải bọn hắn đi theo Tần Phong chính mắt thấy tất cả, thì nói không chừng vẫn tin lời nói hoang đường của hắn là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận