Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 255. Đồ Nhi Tần Phong Ta, Có Tư Chất Đại Đế

Chương 255. Đồ Nhi Tần Phong Ta, Có Tư Chất Đại Đế
Ta không phải!
Ta không có!
Đừng nói mò!
Tần Phong lập tức phủ nhận, tỏ vẻ không liên quan gì đến việc bọn hắn đang tranh cãi, hắn chỉ là nhẹ nhàng cho Đế Tú vài cái bạt tai, là do đối phương lĩnh ngộ sai.
"Bản tọa ghen ghét ngươi!?"
Thần Tú nhịn không được cười ra tiếng, giống như nghe được chuyện cười.
Gã sinh ra tại Tạo Hóa Tiên cảnh, một trong ba thánh địa của Hoang Cổ, từ nhỏ được danh sư chỉ đạo, 12 tuổi rời núi lịch luyện, mười lăm tuổi danh chấn Hoang Cổ, được người đời xưng gã cùng ba Tú nhi khác là Tứ Tú của Hoang Cổ.
Chỉ khác là ba người kia hoàn toàn chỉ có hư danh, căn bản không thể đánh đồng với gã, thậm chí còn không xứng xách giày cho gã.
Khi gã đang khiêu chiến với thiên tông cảnh thì bọn hắn còn đang lăn lộn ở nhập đạo cảnh, khi hắn khiếu chiến với nguyên đan cảnh, thì bọn hắn vẫn đang ở nhập đạo cảnh, mà lúc gã khiêu chiến với sinh tử cảnh, bọn hắn mới miễn cường bước vào Thiên Tông cảnh.
Có thể nói, sau năm 20 tuổi, ngoài trừ truyền thuyết kim sắc thì căn bản không có người nào cùng một thế hệ, có thể đánh với gã một trận. Coi như ba tên Tú nhi cùng tiến lên, thì cũng không cách nào thay đổi được vận mệnh đi sau gã.
"Không sai, ngươi ghen ghét ta!"
Vẻ mặt của Đế Tú cực kỳ nghiêm túc, nói: “Ta biết luyện đan, ngươi thì không, ta biết trận pháp, ngươi không, ta vẽ bùa, ngươi không, ta luyện khí ngươi không, ta tinh thông bách gia võ học, ngươi cũng không, ta biết cầm kỳ thư họa, ngươi càng không… Cho nên ngươi ghen ghét ta!"
"Đây chính là tự tin của ngươi!?"
Thần Tú cũng không muốn nói nhảm, mà chỉ quăng tới một ánh mắt giống như đang nhìn thấy tên thiểu năng.
Gã thừa những gì mà Đế Tú nói thì gã đều không biết, nhưng vấn đề ở chỗ, đối phương học được nhiều thứ như vậy, tuy nói lợi hại, nhưng không có một thứ nào đạt đến đỉnh phong.
Trái lại gã làm lão đại của Tạo Hóa Tiên cảnh, thủ hạ đều là nhân tài đạt đến đỉnh phong.
Chuyện có thể phân phó tiểu đệ đi làm thì tại sao gã phải tự mình học!?
Muốn ra ngoài lăn lộn thì phải có thế lực!
Đế Tú lại cực kỳ chân thành nói: "Còn có đệ tử Lâm Tam của ngươi, bị đệ tử Tần Phong của ta đặt ở dưới chân.”
"Tần Phong!!"
Thần Tú nhíu mày lại, rốt cục sắc mặt cũng có một chút biến hóa.
Chuyện này cũng giống như ngàn năm trước, gã được vinh danh là ngôi sao chói mắt nhất, thì Tần Phong cũng được vinh danh là ngôi sao sáng chói trong thời đại này, người có đủ năng lưng, đạp lên thiên kiêu cùng thế hệ.
“Ta trở thành đệ tử của hắn từ khi nào vậy!?”
Tần Phong ngơ ngác suy nghĩ, dường như không có cảnh bái sư nào trong trí nhớ của mình.
Tuy nhiên, nếu như trước đây hắn thật sự bái Đế Tú làm sư phụ thì chẳng phải vài cái bạt tai trước đó có thể thu được chút ban thưởng hay không!?
Nghĩ tới đây ——
Tần Phong cũng cảm giác được một trận co thắt ở ngực, bỏ qua một cơ hội khi sư diệt tổ.
"Ha ha, Thần Tú, ngươi cuối cùng vẫn không bằng ta!!"
Đế Tú nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Đồ nhi Tần Phong của ta, có tư chất đại đế!!”
"Ngọa tào!!"
Trọng tâm của Tần Phong lập tức bất ổn, kém chút không có quẳng chó đớp cứt.
Nghĩ tới trước đây, hắn phí hết tâm tư rời khỏi Tần gia, ngoại trừ muốn thu hoạch được ban thưởng Thượng Cổ trọng đồng thì hắn còn muốn lão cha đưng có treo câu nói này ở bên miệng.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, trải qua thời gian bảy năm, hắn lại nghe câu nói này thêm một lần nữa, khiến cho lòng hắn bắt đầu hoảng hốt, giống như sợ sẽ bị thiên tuyển chỉ tử chú ý đến.
Chẳng lẽ đây chính là mệnh của hắn!?”
"Xem ra, không thể để ngươi sống nữa!"
Tần Phong nhìn Đế Tú đang ngửa mặt lên trời cười to, chẳng biết tại sao lại có dũng khí giết người diệt khẩu.
"Phong ca ca, ngươi không sao chứ! ?"
Điềm Điềm tỏ ra vô cùng lo lắng mà đỡ lấy Tần Phong, để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vừa rồi nhìn thấy thao tác chuyên nghiệp của đoàn đội chuyên nghiệp, khiến nàng bị hù không nhẹ, thậm chí tưởng tuổi mình còn nhỏ mà đã phải thủ tiết.
Cũng may lúc nàng chạy đến thì Tần Phong đã được cứu sống, hiện tại ngay cả đi đứng cũng không vững, ít nhất cần nàng chiếu cố một đời, ngày đêm không rời mới được.
Hựu Dung trợn tròn mắt nhìn Điềm Điềm đang mang theo ngượng ngừng và vui sướng, nói thầm: “Gia hỏa này không phải đi theo con đường cao lãnh sao? Thế nhưng đâu đâu cũng thấy tình nhân của hắn!?”
“Đế Tú, hiện tại càn khôn chưa định, nói Tần Phong có thể xưng đệ nhất thì còn hơi sớm đấy!”
Ngữ khí của Thần Tú vô cùng bình thản: “Hình như ngươi đã quên, tại sao Tạo Hóa Tiên cảnh lại được xưng là một trong ba thánh địa của Hoang Cổ.”
"Ây. . ."
Đế Tú giống như ngỗng lớn bị bóp cổ, tiếng cười đột nhiên gián đoạn, khuôn mặt cứng ngắc hỏi: "Ngươi muốn cho Lâm Tam tiến vào Tạo Hóa chi địa để tu luyện!?"
Thần Tú thản nhiên hỏi ngược lại: "Lâm Tam là đệ tử thân truyền duy nhất mà bản tọa đã thu nhận trong ngàn năm qua, chẳng lẽ để hắn tiến vào Tạo Hóa chi địa tu luyện là chuyện không hợp tình hớp lý!?”
"Lâm Tam sẽ tiến vào Tạo Hóa chi địa tu luyện!!"
Đám người trong toàn trường lập tức kinh hô, ánh mắt có chút chùn bước khi nhìn về phía Lâm Tam.
Ở Hoang Cổ, vạn tộc mọc như rừng, vương triều khắp nơi, tông môn nhiều vô số kể, khả năng được xưng thánh địa chỉ có ba cái, Thái Bạch tiên sơn, Tạo Hóa Tiên cảnh và Võ Lăng thánh địa.
Vấn đề không phải là bọn hắn mạnh đến mức nào, mà là bọn hắn nắm giữ những di tích của tiên nhân.
Tỉ như Tạo Hóa chi địa trong Tạo Hóa Tiên cảnh chính là phúc địa do tiên nhân mở ra, bất kỳ ai tiến vào đó tu luyện thì đều sẽ đạt được một trận đại tạo hóa, kỳ vọng có thể đột phá đến cực hạng, phi thăng thượng giới.
Có thể nói, phần lớn những ghi chép phi thăng trong Hoang Cổ đều xuất phát từ ba đại thánh địa Hoang Cổ, tất cả đều trải qua tu luyện trong các phúc địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận