Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 537. Tần gia lão lục giả bộ khom lưng...

Chương 537. Tần gia lão lục giả bộ khom lưng...
Tuy rằng các nàng cùng Lục Đạo Đế Quân cùng làm cường giả đế cấp, nhưng Lục Đạo Đế Quân dù sao cũng là người đứng đầu Âm Nguyệt hoàng triệu, vì một Thiên Nhai Hải Các có hai lòng, mà tổn hại mặt mũi của người đứng đầu thì đúng là không đáng.
“Xong rồi!”
Hạ Nhân, Chu Hân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hy vọng có người có thể kêu oan cho bọn họ.
"Đao hạ lưu người!"
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh chính nghĩa, làm cho mọi người tò mò quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một gã binh lính cầm một khối đá truyền tấn đi vào, người nói chuyện chính là Tần Phong.
Tần Phong trong hình ảnh sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe đẩy, giống như tùy thời đều có thể đi nhận hộp cơm.
Nguyệt Thần đau lòng trách cứ nói: "Ngươi không hảo hảo ở nhà dưỡng thương, còn muốn làm loạn cái gì!?”
“Đây là đại sự liên quan đến quốc gia tồn vong, Phong tự nhiên phải quản, cũng nhất định phải quản!”
Tần Phong đầu tiên là chiếm lấy điểm cao đạo đức, lại làm bộ như cúi đầu tận tụy nói: "Đế quân, đây là kế ly gián mượn đao giết người của hoàng triều Đại Hạ, không chỉ muốn mượn đao giết người diệt Thiên Nhai Hải Các, sau đó khẳng định còn có thể lan truyền tin tức ly gián quan hệ giữa ngươi và các thế lực lớn.”
Vừa dứt lời, toàn trường sôi trào.
“Nếu thật sự là kế ly gián, vậy thật sự là ác độc!”
“Mượn đao giết người là nhỏ, ly tâm ly đức là lớn!”
"......"
Lục Đạo Đế Quân vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi nói đúng vậy? Vạn nhất không phải thì phải làm sao bây giờ!?”
“Ta nguyện lấy cái mạng này làm bảo đảm cho bọn họ!”
Tần Phong nhìn thẳng vào Lục Đạo đế quân, giống như trong lòng có ánh sáng tự thấy thiên địa trong suốt.
“Lấy mạng bảo lãnh!!"
Toàn trường nội tâm mọi người bị chấn động, bị nhân phẩm của Tần Phong khuất phục.
Đối mặt với một Thiên Nhai Hải Các từng ủng hộ kẻ địch của mình, lại không quen biết với mình, nhuwbg Tần Phong cư nhiên nguyện ý dùng tính mạng bảo lãnh cho bọn hắn, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người.
Nhưng ngược lại suy nghĩ, Tần Phong trong lòng mang chính nghĩa, chỉ luận đúng sai, không hỏi thị phi, là người đại nghĩa!
“Tốt!”
Nguyệt Thần kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như đang nói đây đều là công lao của ta.
Bồi dưỡng một thánh tử muốn thiên phú có thiên phú, muốn nghĩa khí có nghĩa khí, muốn nhân phẩm liền có nhân phẩm.
“Nha đầu thối không chịu thua kém!"
Lam Ma nhìn thấy là nghiến răng ngứa ngáy, trách cứ Vu Lan không biết sớm xuống tay.
Nếu ba năm trước dụ được Tần Phong, hiện tại nói không chừng nàng đã báo làm bà ngoại.
"Thánh tử đại nhân!!"
Hạ Nhân, Chu Hân cảm động ào ào cảm giác được người ta tín nhiệm thật tốt.
"Được!!"
Lục Đạo Đế Quân nhìn chằm chằm Tần Phong một hồi, đột nhiên lộ ra nụ cười hài lòng nói: "Bản đế liền cùng ngươi đánh cuộc một ván này, lựa chọn tin tưởng Thiên Nhai Hải Các.”
“Đa tạ đế quân, đa tạ Thánh tử!”
Hạ Nhân, Chu Hân vội vàng dập đầu như giật nát, trong lòng đem phần tình cảm này vững vàng ghi nhớ.
Chỉ cần tương lai Tần Phong có thể dùng được chỗ của bọn họ, dù núi đao biển lửa thì vợ chồng bọn họ cũng dám xông vào.
"Đáng chết!!"
Mắt thấy thịt đã miệng nhưng cứ như vậy không còn, Cửu Thiên vô cùng tức giận.
"Khụ khụ..."
Tần Phong lại kịch liệt ho khan, phun đầy tay đều là máu tươi.
"Sao lại bị thương nặng như vậy!?"
Sắc mặt mọi người trong toàn trường không khỏi biến đổi, không nghĩ tới lời đồn lại là thật.
Vốn tưởng rằng Tần Phong không cần bao lâu là có thể khỏi hẳn, tái hiện phong thái chiến thần của thiếu niên năm đó, đơn độc xâm nhập.
Nhưng hiện tại loại tình huống này có thể đứng lên hay không cũng thành vấn đề, càng đừng nói đến tái hiện phong thái chiến thần của thiếu niên.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được a!”
Nguyệt Thần cùng Lam Ma đau lòng nhìn Tần Phong, cũng không muốn tương lai Tử Diên cùng Vu Lan phải thủ tiết.
Vội vàng phân phó tâm phúc đem thiên tài địa bảo của Nguyệt Thần cung, Lam Ma cung cất giữ đến Thúy Trúc Phong.
Hai vợ chồng Hạ Nhân, Chu Hân cũng vội vàng phân phó tâm phúc, đem thiên tài địa bảo cất giữ ở Thiên Nhai Hải Các lấy ra.
“Thật tốt quá!”
Cửu Thiên lập tức đứng lên, giống như nhìn thấy thời đại thuộc về Tần Phong đã sắp kết thúc.
Thực sự muốn buông cổ họng lên trời và hét lên: Con trai ta có tư cách đại đế!!
“Tiểu tử này không phải là giả vờ đó chứ!?”
Trong lòng Đế sư Vô Đạo tràn đầy lo lắng, thật không muốn lại bỏ thêm tiền viếng.
“Nào có thiếu niên nào nguyện xoay lưng, cam chịu làm gỗ không thể điêu khắc được!”
Lục Đạo Đế Quân thở dài một tiếng, căn bản không tin Tần Phong là giả vờ.
Bởi vì ông ta cũng có thanh xuân, biết thiếu niên tuổi dậy thì đặc biệt thích biểu hiện mình, hiện tại chính là lúc Tần Phong biểu hiện mình, hắn làm sao có thể lựa chọn giả bộ làm phế vật vào thời điểm này.
"Ô ô..."
Diệp Long chống đỡ rời khỏi đại trướng, trở lại doanh trướng của mình rốt cuộc cũng nằm xuống, oa một tiếng liền khóc lên.
Tần gia lão lục giả bộ cúi người khom lưng, hãm hại lừa gạt người khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận