Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1203 - Ổn định rồi!!



Chương 1203 - Ổn định rồi!!




“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư lập tức trở thành cao tăng đắc đạo, vẻ mặt trang trọng nói: "Lâm tiền bối khách khí, chúng ta phụng mệnh Tần Hoàng, đến Hoa Lạc Thành tiêu diệt phản quân.”
“Quốc sư quá khiêm tốn!”
Lâm Hào vội vàng che giấu lương tâm, nghiêm túc nói: "Người khác chỉ nhìn thấy một mặt dâm tà điên khùng của quốc sư, nhưng ta lại biết quốc sư không tiếc tự hủy hình tượng, là vì kéo dài thời gian, để cứu vớt ra ngàn vạn dân chúng bị Phương trường nô dịch, quốc sư thật là lòng dạ từ bi!"
Mọi người bốn phía nghe vậy, lập tức nhỏ giọng nghị luận.
"Việc này ngươi nghĩ sao!?"
"Ta thấy không giống diễn xuất, biểu cảm quá chuyên nghiệp!"
"Nhưng Phương Trường cuối cùng đã xác nhận, bọn họ đúng là đang diễn kịch."
"Ta đã nói rồi, đường đường là quốc sư một nước, làm sao có thể vô sỉ như thế!?"
"Các hòa thượng khác chỉ lo thu tiền xây dựng phật tổ kim thân, chỉ có quốc sư không tiếc tự hủy hình tượng cứu thương sinh, hắn mới là Chân Phật trên đời này!
“.........”
Mọi người bốn phía càng nói càng cảm thấy có đạo lý, ánh mắt nhìn về phía Tam Lộng đại sư càng thêm sùng bái.
“Đa tạ quốc sư, cứu tánh mạng chúng ta!”
Mọi người nghe xong câu chuyện của quốc sư, vội vàng quỳ xuống thành kính dập tắt.
"A di đà phật!!"
Tam Lộng đại sư vội vàng niệm thanh phật hiệu, để che dấu nội tâm vui sướng của mình.
Lúc trước ở thảo nguyên, Tần Phong đáp ứng gã xây một tòa tự mới, hiện tại lại thêm nhóm tín đồ này, hoàn toàn có thể tưởng tượng được hương khói sẽ cường thịnh cỡ nào.
Đồng thời, gã cũng không quên cho Lâm Hào một ánh mắt khẳng định.
Tuy rằng lúc trước bọn họ cùng Lâm Hào nháo có chút không vui, nhưng nể tình người này hiểu nhân tình thế thái như thế, cũng không phải không thể mang theo ông ta để cùng nhau tiến bộ.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, còn phải xem ông ta có duyên cùng với Phật hay không!
"Ổn định rồi!!"
Lâm Hào lộ ra nụ cười đã lâu không gặp, trái tim treo lơ lửng rốt cục cũng buông xuống.
Tuy rằng hiện tại Phương Trường bị bọn họ đánh lui, nhưng ai cũng không biết Tần Hoàng kế tiếp sẽ làm gì, cho nên mượn sức tâm phúc Tần Hoàng là chuyện vô cùng cần thiết, nói không chừng thời điểm mấu chốt có thể hỗ trợ nói chuyện.
"Tần Hoàng rốt cuộc muốn làm gì!?"
Lâm Uyên cau mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Theo lý thuyết Tần Phong làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là đang mưu đồ Âm Dương Ngư ngọc bội của hắn, nhưng hiện tại đại chiến đã chấm dứt nhưng vẫn không thấy Tần Hoàng ra tay.
“Chẳng lẽ bọn họ mới là sát chiêu của Tần Hoàng!”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn Tam Lộng đại sư, trong lòng lập tức cảnh giác.
Hiện tại bọn họ nhất định phải thời khắc chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần phát hiện có một chỗ không thích hợp, liền lập tức trốn vào trong Âm Dương Ngư ngọc bội, xem Tần Phong có thể làm gì hắn.
Về phần đám người Lâm gia này, tùy thuộc vào biểu hiện của bọn họ.
“Cứ việc thả ngựa lại đây đi!”
Lâm Uyên giống như uống canh gà độc, tự tin nói: "Chỉ cần có Âm Dương Ngư ngọc bội ở đây, bổn vương có thể đứng ở thế bất bại, sớm muộn gì cũng thuần phục Tần Hoàng thành chó trung thành với bổn vương..."
Lúc này——
Nhất Kiếm bị đánh bay đã bắt đầu đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhìn thấy Diệp Thần được Phương Trường cứu đi, trong lòng phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.
Mắt thấy là có thể giết chết Diệp Thần báo thù cho phụ thân, rửa sạch sỉ nhục cho Danh Kiếm sơn trang của bọn họ, nhưng ai biết cuối cùng bị tên hỗn đản Phương Trường này phá hư.
"Tuổi còn trẻ đã đột phá đến đại đế, còn có kiếm pháp lợi hại như vậy, nói vậy các hạ chính là thiếu trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, Nhất Kiếm!?”
Lâm Hào vỗ xong mông ngựa Tam Lộng đại sư, thì lại cười tủm tỉm đi tới trước mặt Nhất Kiếm.
Hiện tại thời gian đang vô cùng cấp bách, nhất định phải tranh thủ lôi kéo càng nhiều minh hữu càng tốt, để cho Tần Phong có cảm giác rút dây động rừng.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể tránh được những chuyện ngoài ý muốn!
Nếu không tùy tùy tiện tìm cớ oan uổng Lâm gia, bọn họ ngay cả người kêu oan cũng không có, chỉ có thể tùy ý Tần Hoàng thi triển thú vui diệt cửu tộc.
“Bái kiến Lâm thành chủ, tại hạ chính là Nhất Kiếm!”
Mặc dù Nhất Kiếm không phải là người tốt gì, nhưng giáo dưỡng vẫn có, vội vàng lễ phép ôm quyền đáp lễ.
“Thiếu trang chủ khách khí rồi!”
Lâm Hào vội vàng lấy ra đạo lí đối nhân xử thế nói: "Vừa rồi nếu không phải Nhất Kiếm tiểu hữu xuất thủ kích thương Diệp Thần, trận chiến này còn không biết phải đánh đến bao giờ mới kết thúc, hiện giờ chiến đấu đã chấm dứt, kính xin tiểu hữu nhất định phải nể mặt, đi hàn xá uống chén rượu.”
“Cung kính không bằng theo mệnh!”
Nhất Kiếm liếc mắt nhìn Lâm Uyên, sảng khoái đáp ứng.
Căn cứ vào sự hiểu biết nhiều ngày như vậy, suy đoán Tần Hoàng hơn phân nửa là hướng về phía người này.
Hiện tại nếu chậm chạp chờ không được Tần Hoàng động thủ, cũng tìm không được cơ hội ngư ông đắc lợi, không bằng tự mình tiếp cận Lâm Uyên điều tra, xem người này đến tột cùng có bản lĩnh gì mà có thể thoát khỏi tay Tần Phong.
"Mời!!"
Trong lòng Lâm Hào mừng rỡ, cảm giác hoàn toàn ổn định.
Trận chiến này tuy rằng hung hiểm vạn phần, thiếu chút nữa đã làm cho Phương Trường đắc thủ.
Nhưng cũng hấp dẫn được cao thủ là Tửu Tiên và Tiếu Bách Hợp đến đây, còn kéo được quan hệ với tâm phúc của Tần hoàng là Mộc Tú, Nhâm Hoàn, Đông Phương tiểu thư, Tam Lộng đại sư.
Chỉ có tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với bọn họ, lại thông qua bọn họ kết bạn với các cao tầng Đại Tần khác, từ đó tạo ra một mạng lưới quan hệ mới.
Đến lúc đó cho dù Tần Hoàng muốn động thủ, cũng phải cân nhắc quan hệ lợi hại.
Hoang Cổ cho tới bây giờ cũng không phải đánh đánh giết giết, là đạo lí đối nhân xử thế, năng lực cá nhân có mạnh hơn nữa, cũng không địch lại có người trong triều!



Bạn cần đăng nhập để bình luận