Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 780 - Muốn so độ tàn ác!?



Chương 780 - Muốn so độ tàn ác!?




"Chủ công, tên này phải xử lý như thế nào!?"
Mộc Tú đại triển thần uy, thành công bắt sống A Lỗ.
"Nhanh lên buông ta ra!!"
Gân xanh A Lỗ nổi lên, gào thét: "Ta chính là tiểu vương gia Tây Vực thành, các ngươi nếu dám động đến ta, thì chờ lửa giận của phụ vương ta đi!”
Tần Phong quay đầu nhìn lại nói: "Không thể không nói, ngươi thành công hấp dẫn sự chú ý của ta!”
"Đứa trẻ tội nghiệp!"
Mộc Tú cùng Tam Lộng đại sư lập tức lộ ra ánh mắt đồng tình, trong lòng cũng không khỏi ai thán hai phút rưỡi cho A Lỗ.
Phải biết rằng, Tần Phong không chỉ không có tiết tháo gì, điểm mấu chốt cũng tương đối linh hoạt.
Càng mang theo kiều nhu đan, lưỡng tâm miên, đào hoa vụ, vạn dặm thân hương tán, trên tuyết một cành tung, ảm đạm tiêu hồn tán, cùng với phiên bản 4.0 heo nái cũng điên cuồng.
Tóm lại một câu...
Muốn bảo vệ tính mạng trong tay Tần Phong không tính là việc khó, nhưng cần dũng khí lớn lao để sống sót.
Ầm ầm!!
Mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, nơi xa một mảnh đen kịt người.
Chỉ thấy Tây Vực Vương vẻ mặt âm trầm dẫn binh đến, Mạc Đao cùng Thập Bát Kỵ cũng toàn thân chật vật bị trói lại.
Bọn họ cảm thấy hôm nay mình thật sự là xui xẻo, vừa bị đám người Bạch Khởi vây công cướp đi thần khí, quay đầu liền gặp Tây Vực Vương trở về.
Chờ biết được là Âm Nguyệt Hoàng triều tập kích Tây Vực thành, thì càng không chút nể tình bắt bọn họ lại.
"Ca!!"
Vẻ mặt Điềm Điềm biến đổi, sốt ruột kêu to: "Tây Vực Vương, ngươi có ý gì? Là muốn khơi mào chiến hỏa của Yến Vân Tộc cùng Tây Vực Thành sao!?”
“Là các ngươi khơi mào chiến hỏa trước!”
Ánh mắt Tây Vực Vương âm lãnh nhìn về phía Tần Phong, giống như nhìn thấu tất cả nói: "Ngươi chính là tam thánh tử của Âm Nguyệt Hoàng triều Tần Phong đúng không? Ngươi đến Tây Vực thành căn bản cũng không phải là vì cứu người, là vì dùng điệu hổ ly sơn kế dẫn dắt bản vương, để cho tứ đại quân đoàn của Âm Nguyệt Hoàng triều xâm lấn Tây Vực thành đúng không!?”
"Ừm!?"
Đám người Mạc Đao rốt cục phản ứng lại, Tây Vực Vương vì sao muốn bắt bọn họ.
“Ta là Tần Phong không sai, nhưng ngươi đừng oan uổng người tốt!”
Tần Phong nghiêm túc nói: "Ta đã không còn làm thánh tử nhiều năm, cái gì điệu hổ ly sơn kế, cái gì tứ đại quân đoàn của Âm Nguyệt Hoàng triều xâm lấn đều không liên quan đến ta, nếu ngươi oan uổng người tốt, cẩn thận ta đi kiện ngươi tội phỉ báng!”
“Đúng vậy, chính là như vậy!”
Tiểu Bạch gật đầu, giọng ngầu nói: "Chúng ta vô tội, nhóm chúng ta là dân chúng lương thiện!”
“Dân chúng lương thiện!?”
Nguyệt Hi quay đầu lại nhìn Nhâm Hoàn.
Chỉ thấy hắn ta đã ngừng kêu rên, tựa hồ lĩnh ngộ được hàm nghĩa của người thức thời là tuấn kiệt, hiện tại còn nằm trên bãi cỏ rơi xuống một giọt nước mắt hối hận.
Tam Thu trầm mặc không nói, lấy bút ra bắt đầu ghi chép chính sử.
Một tháng nào đó: Hoang Cổ đệ nhất sát thủ Nhâm Hoàn bại dưới tay Ngô Hoàng, cũng bị đại nghĩa Ngô hoàng cảm hóa, rơi một giọt nước mắt hối hận, quyết định buông đồ đao bái Ngô hoàng làm chủ.
"Hắn gọi cái này là cảm hóa!?"
Nguyệt Hi nhịn không được liếc mắt một cái, lập tức bắt đầu chửi bới.
"Ừm!?"
Tam Thu liếc mắt nhìn Nguyệt Hi một cái, lại bắt đầu ghi chép.
Nguyệt Hi: Tiền triều công chúa, Hoang Cổ đệ nhất mỹ nhân, nguyên lấy Quang Phục Đại Yến làm giấc mộng cả đời, sau gặp Ngô hoàng phong hoa tuyệt đại, bị đại nghĩa trong lòng khuất phục.
Cũng biết rõ Đại Yến bởi vì thất đức mà mất thiên hạ, quang phục Đại Yến không phải dân tâm hướng tới, ngược lại trợ giúp Ngô Hoàng thành lập Đại Tần.
"Hoang Cổ đệ nhất mỹ nhân!?"
Nguyệt Hi hài lòng thu hồi ánh mắt, vô cùng đồng ý với chính sử Tam Thu viết.
Tam Thu không dừng bút lông lại, lại yên lặng thêm một câu.
Ngô hoàng phong hoa tuyệt đại không chỉ kinh diễm thời đại, còn làm cho Hoang Cổ đệ nhất mỹ nhân Nguyệt Hi vừa thấy đã ái mộ, từng nhiều lần hướng Ngô Hoàng biểu đạt tình yêu, thậm chí vứt bỏ nữ nhi gia rụt rè dùng sức với Ngô Hoàng.
"Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ tin sao!?"
Ánh mắt Tây Vực Vương sắc bén thấu hiểu lòng người, căn bản không tin cái miệng rách của Tần Phong.
“Ngươi người này thật không nói đạo lý!”
Tần Phong mãnh liệt lên án nói: "Nếu có người cưỡi Xích Đồng Thiên Lang tập kích các ngươi, các ngươi có phải cũng muốn nói là Yến Vân tộc làm hay không!?”
"Ừm!?"
Mạc Đao nghe được lời của Tần Phong trong lòng không khỏi cả kinh, nghĩ đến mười vạn con Xích Đồng Thiên Lang bị Tần Phong mượn đi.
Mẹ nó!!
Tiện nhân này sẽ không muốn mai nở hai độ, lần nữa trở về tập kích Tây Vực thành đi!?
Lúc này ——
Bên ngoài Tây Vực thành hoang tàn.
Hoá thân Tần Phong, mang theo mười vạn đại quân xuất hiện.
Mặc dù vừa rồi đám người Bạch Khởi cướp bóc một phen, Tây Vực Thành đã là cảnh tượng hoang tàn, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên bọn họ cũng không có hoàn toàn thu cạo hết bảo vật.
Hiện tại Tây Vực Vương lần thứ hai rời khỏi Tây Vực thành, nếu hắn không tới thăm một chút, về sau làm sao nói với người khác mình tới thảo nguyên!?
“Thiếu chủ!”
Tần Nam cưỡi Xích Đồng Thiên Lang, mở miệng nói: "Đã phái trinh sát đi hỏi thăm, Tây Vực Vương mang đi toàn bộ Hắc Báo quân, chỉ để lại không đến một vạn Hắc Báo quân thủ thành.”
“Tốc chiến tốc thắng!”
Tần Phong lúc này hạ lệnh nói: "Trận chiến này là vì để cho các huynh đệ thích ứng với Xích Đồng Thiên Lang, phát huy ra ưu thế tốc độ khinh kỵ nhanh, muốn lĩnh ngộ lui tới như gió, giống như bão táp điên cuồng đột tiến đột tiến biết không!?”
“Vâng!!”
Thập Tam Thái Bảo lĩnh mệnh, mang binh phát động xung phong.
"Địch tập kích, địch tập kích..."
Thủ quân Tây Vực thành vẻ mặt hoảng sợ kêu to, trong lòng càng mắng to đối phương không nói võ đức.
Mẹ nó!!
Nào có người một ngày đến hai lần, yêu đương vụng trộm cũng không thường xuyên như vậy a!



Bạn cần đăng nhập để bình luận