Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1187 - Đạo tâm bất ổn



Chương 1187 - Đạo tâm bất ổn




"Phật ma kim thân, hiện!!"
Phương Trường biết mình không thể tiếp tục sợ hãi, trong lúc nguy cơ sinh tử mà lập tức bộc phát.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy khí thế quanh người Phương Trường bắt đầu tăng vọt, ma khí cùng Phật quang bắt đầu đan xen cùng một chỗ.
Ngay sau đó hư ảnh cao trăm trượng xuất hiện ở phía sau y, một bên là mặt ác ma âm trầm đáng sợ, một bên là mặt Phật tổ trang trọng uy nghiêm.
Ông!!
Âm thanh chấn tai vang vọng khắp trời đất, phật ma kim thân cũng lập tức mở to hai mắt.
Ầm ầm!!
Hư không đột nhiên bắt đầu kịch liệt chấn động, thiên địa pháp tắc cũng bắt đầu sôi trào, giống như muốn xoắn nát Tử Kim Bát Vu.
"Không tốt!!"
Tam Lộng đại sư đột nhiên biến đổi sắc mặt, đau lòng mà thu hồi Tử Kim Bát Vu.
"A..."
Đám người bị hấp thu thét một tiếng chói tai, bắt đầu tự do rơi xuống đất.
“Không hổ là đệ nhất công thần của Đại Tần ta!”
Tần Phong nhịn không được lẩm bẩm nói: "Lại có thể nhẹ nhàng công phá Tử Kim Bát Vu!”
"Rống!!"
Phương Trường lại ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, khí tức quanh thân càng thêm sôi trào.
"Thế nhân không thắp hương, Phật Tổ khiêng đại thương."
Tam Lộng đại sư bất đắc dĩ thu Tử Kim Bát Vu, ngay sau đó liền mời Nam Mô Bồ Tát ra ngoài.
"Lại là thần khí!!"
Mọi người bốn phía cả kinh, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Quốc sư, người xuất gia hẳn là lòng dạ từ bi, chớ có đả thương người qua đường vô tội như chúng ta!?”
"A di đà phật!!"
"Cái kia là..."
Sau khi Phương Trường nhìn thấy Nam Mô Bồ Tát, thì đại não đọt nhiên bổ tung.
Tuy rằng y không phải từ Lam Tinh xuyên đến đây, nhưng quá trình tiến hóa văn minh lại không quá khác nhau, do đó y cũng tương đối quen thuộc với loại vũ khí nóng này.
Điều này khiến cho lòng hắn vô cùng hỗn loạn, đạo tâm lại bắt đầu không ổn định.
Theo lý thuyết trên thế giới này, chỉ có y mới là người am hiểu vũ khí nóng , cũng là y đã đưa ra khái niệm đại pháo cho hoàng triều Đại Hạ, khiến Tần Phong có linh cảm nghiên cứu ra pháp khí đại pháo.
Nhưng hiện tại vì sao lại xuất hiện Nam Mô Bồ Tát!?
Mặc kệ Tần Phong và y đều là người xuyên việt, hay là do Tần Phong nghiên cứu ra thì đều là kết quả khiến y không cách nào tiếp nhận nổi.
Cái trước, lần nữa chứng minh y là Điểu Ti (là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại…), sống ở Hồng Tinh không được mà sống ở Hoang Cổ cũng không xong.
Mà cái sau lại chứng minh y là một phế vật, cho dù có được ưu thế xuyên việt, cũng không cách nào thay đổi vận mệnh.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả kích thiên tuyển chi tử cao cấp, làm cho đạo tâm bất ổn, đạt được 3000 điểm phản diện!"
"Đạo tâm bất ổn!?"
Trong lòng Tần Phong không khỏi khẩn trương, sợ Phương Trường bị kích thích mà lại ngã xuống.
“Phương Trường, con mẹ nhà ngươi!!”
Đường Xuyên ngã xuống đất, sau đó hùng hùng hổ hổ đứng dậy.
Hắn hảo tâm giúp Phương trưởng tìm lại tôn nghiêm bị mất của nam nhân, nhưng y không chỉ khóa cổ họng của mình, còn đem mình làm ám khí ném ra ngoài, thiếu chút nữa đã bị Tử Kim Bát Vu hút đi, biểu diễn một tràng động tác mặt tiếp đất có độ khó cao.
“Mẹ kiếp, con lừa hói!”
Mộc Tú cũng là hùng hùng hổ hổ đứng dậy, eo già thiếu chút nữa là ngã gãy.
"Mộc Tú!!"
Đường Xuyên nhìn Mộc Tú bên cạnh, thế là quyết đoán sử dụng Lam Ngân Triền Nhiễu.
Hiện tại tru sát Mộc Tú đã là nhận thức chung của hội phản Tần, giết hắn không chỉ có thể lập tức danh chấn Hoang Cổ, còn có thể cạy căn cơ đại Tần, trở thành thủ lĩnh đại quân chống Tần trong thiên hạ.
Rầm rầm!!
Từng dây leo màu lam phá đất mà ra, trói chặt Mộc Tú lại.
"Không tốt!!"
Mộc Tú không khỏi hoảng hốt, không nghĩ tới cư nhiên còn có thích khách.
"Giết Mộc Tú, tru bạo Tần!!"
Đường Xuyên phẫn nộ hô to khẩu hiệu.
Chỉ thấy hắn không cho Mộc Tú thời gian phản ứng, xông lên liền cho một trận quyền đấm cước đá.
"Cứu người, buông tha cho ta..."
Mộc Tú hoảng sợ ôm đầu, không ngừng lớn tiếng cầu xin tha thứ.
“Ta thật sự rất mạnh a!”
Đường Xuyên nghe được tiếng cầu xin tha thứ của Mộc Tú, cả người càng thêm phấn khởi.
Chỉ thấy hắn không có ý muốn dừng tay, tiếp tục điên cuồng đánh về phía Mộc Tú, giống như đã nhìn thấy hình ảnh mình giết Mộc Tú, trở thành thủ lĩnh đại quân phản Tần.
"Ừm!?"
Nhâm Hoàn nghe được thanh âm thì liếc mắt một cái, nhưng lại không có ý muốn ra tay.
Tuy rằng sức chiến đấu của Mộc Tú không được, nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng đột phá được đại đế, chỉ bằng Đường Xuyên thiên tuyển chi tử hạ cấp, căn bản là phá không được phòng ngự của Mộc Tú.
"Ừm!?"
Mộc Tú bị đánh nửa ngày, rốt cục phản ứng lại.
Vốn tưởng rằng Đường Xuyên cùng đám thích khách kia là một nhóm, tu vi đều đạt tới Chuẩn Đế cảnh, nhưng ai biết đánh nửa ngày, liền giống như gãi ngứa.
Nhìn kỹ, hóa ra gia hỏa này mới Sinh Tử cảnh!!
"Giết Mộc Tú, tru bạo Tần!!"
Đường Xuyên còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn hô khẩu hiệu đấm đá Mộc Tú.
Bang!!
Mộc Tú đột nhiên bộc phát ra một cỗ năng lượng ba động, đánh bay Đường Xuyên hơn mười thước.
“Mẹ nó, dám đánh bổn đế!”
Mộc Tú thẹn quá hóa giận xông lên, cưỡi trên người Đường Xuyên trái phải đấm xuống.
“Giết Mộc Tú đúng không?”
Bộp, tát một cái!
“Tru bạo Tần đúng không?”
Bộp, lại tát một cái!
"Cứu, cứu mạng..."
“Cứu mạng đúng không!”
Bộp, lại thưởng thêm một cái tát mạnh!
Lúc này——
Phương Trường lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Kim thân phía sau cũng lúc sáng lúc tối, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Không được, ta không thể ngã xuống, ta còn muốn đi cứu Nam Phong!”
Thần sắc của Phương Trường vô cùng dữ tợn, ánh mắt bắt đầu kiên định.
Mặc kệ Tần Phong là người xuyên việt, hay là yêu nghiệt vạn cổ, hiện tại đều không có quan hệ gì với y, y là từ trong địa ngục bò ra, chỉ vì cứu bạch nguyệt quang của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận