Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 266. Thiết Lập Hình Tượng Trọng Tình Trọng Nghĩa

Chương 266. Thiết Lập Hình Tượng Trọng Tình Trọng Nghĩa
Nhìn quần chúng xung quanh đang phẫn nộ, Trần Tổ rốt cuộc ý thực được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Bây giờ Tần Phong đã thiết lập thành công hình tượng vì cứu người không tiếc táng gia bại sản, lại lấy tu vi Nhập Đạo bát trọng đánh thắng Cửu Tiêu Nguyên Đan cảnh, khiến cho thiên kiêu của thư viện Thiên Hồng biết rõ căn cơ của hắn không bị phế bỏ.
Một bên là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ trọng tình trọng nghĩa, một bên là hai vị thánh tử vô tình bỏ rơi tiểu đệ, lựa chọn thế nào tự nhiên không cần nhiều lời.
"Đa tạ, đa tạ các vị các phụ lão hương thân kính yêu!!"
Tần Phong dùng hết sức vắt ra hai hàng nước mắt, lần lượt tiến lên bắt tay, nói lời cảm tạ với mọi người.
“Thỏ ta cũng thay Tần Phong cảm tạ mọi người!!”
Tiểu Bạch cũng học theo, ngậm lấy nước mắt tiến lên dán dán vào các tiểu tỷ tỷ.
"Lợi hại!!"
Đế Sư Vô Đạo mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng xem trọng Tần Phong.
Vẫn là câu nói kia, luận thu mua lòng người, ông ta nguyện xưng Tần Phong là mạnh nhất.
Những người khác có cảm giác siêu việt to lớn khi họ trở thành Thánh Tử, và duy trì hình ảnh xa cách và bất khả xâm phạm.
Nhưng Tần Phong nguyện ý buông xuống tư thái, hòa vào đại chúng, hắn biết đế quốc hình thành không phải dựa vào mấy cường giả, mà dựa vào ngàn ngàn vạn vạn quần chúng.
Có thể hiểu đơn giản, hai vị thánh tử khác đang nhìn vấn đề từ góc độ của thánh tử, mà Tần Phong lại đang nhìn vấn đề từ góc độ của Đế Quân, tình huống hai bên rõ ràng không ở cùng một cấp độ.
"Có thực lực, có dã tâm, có thủ đoạn, biết giả vờ giả vịt, còn không biết xấu hổ!"
Đế Sư Vô Đạo nhìn chằm chằm Tần Phong, trong lòng đã cơ bản xác định đệ vị sẽ thuộc về ai.
Thiên Quân duy trì tu dưỡng của người làm tiểu đệ, lớn tiếng kêu lên: "Không công bằng, lão đại của chúng ta không sử dụng tài nguyên của thư viện Thiên Hồng để tiến vào bí cảnh Côn Luân, vậy dựa vào gì mà lão đại phải nộp tiên tinh.”
"Không sai!"
Vạn Mã cũng vội vàng phụ họa nói: "Nhóm chúng ta cùng lão đại là theo lối vào ngẫu nhiên mà tiến vào bí cảnh Côn Luân, chưa từng dùng qua một phân tiền của thư viện Thiên Hồng, cho nên quy củ của thư viện Thiên Hồng hoàn toàn vô dụng đối với chúng ta.”
"Yên tĩnh!"
Giọng nói của Đế Sư Vô Đạo không lớn nhưng lại khiến toàn trường lập tức an tĩnh lại, chậm rãi nói ra: "Tần Phong đúng là không sử dụng trận truyền tống của thư viện Thiên Hồng để vào bí cảnh Côn Luân, theo lý thuyết không cần nộp tiên tinh."
"Tốt!!”
Thiên Quân, Vạn Mã lập tức hoan hô, ánh mắt tràn đầy khiêu khích mà nhìn về phía Trần Tổ.
"Đáng chết!!"
Trong lòng Trần Tổ tuy không phục, nhưng cũng không dám phản bác phán quyết của Đế Quân.
"Bất quá. . ."
Đế Sư Vô Đạo lại nghiêm túc nói: "Tần Phong ngoại trừ là học sinh của thư viện Thiên Hồng, mà còn là đệ tam thánh tử của Âm Nguyệt hoàng triều, muốn mang vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, dẫn đầu nộp tiên tinh là nghĩa vụ, đồng thời cũng là trách nhiệm của hắn.”
"Tốt!!”
Trần Tổ nhanh chóng lộ ra nụ cười rạng rõ, tâm tình cũng lập tức tươi đẹp lên.
Nếu như Tần Phong không giao ra đủ số lượng thì nhất định phải tiến vào Vạn Ma tháp, coi như hắn có thể nghịch thiên, tỉ lệ đi ra cũng gần như bằng không. Do đó, hắn chỉ cần lấy lại sự ấm áp vừa mới đưa ra kia, thiết lập cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tuy nhiên điều Trần Tổ không nghĩ tới lại chính là, bọn người Lý Cực thế mà chủ động trả lại.
“Ta từ bỏ, hoàn trả lại cho Thánh Tử đại nhân!!”
“Ta cũng không cần, tự nguyện tiến vào Vạn Ma tháp!"
"..."
Nụ cười trên mặt của Trần Tổ hoàn toàn biến mất, tâm tình lập tức chuyển biến xấu.
"Không được, không được!"
Tần Phong vội vàng cự tuyệt, tiếp tục thiết lập hình tượng.
Ta nguyện không cưới lão bà, bị phạt tiến vào Vạn Ma tháp chịu khổ, cũng không nguyện ý khiến mọi người bị thương tổn.
"Thánh Tử đại nhân!!"
Đám thiên kiêu chung quanh bị cảm động ào ào, cảm thấy quen biết Tần Phong là phúc khí của bọn họ.
“Đinh đong, chúc mừng túc chủ được mọi người kính yêu, thành công khiến hệ thống cảm động, ban thưởng hai Tiên Nô Pháp Ấn."
“Lần trước còn có hai cái chưa dùng, bây giờ lại có thêm hai Tiên Nô Pháp Ấn!”
Đối với Tiên Nô Pháp Ấn, Tần Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt bất luận kẻ nào, điều này mang ý nghĩa hắn sẽ có thể bốn tiểu đệ sáng giá trung thnahf, ra ngoài kế thừa ý chí của Tào thừa tướng.
"Đế Sư, thật không thể mở ra một con đường sao!?"
Đám thiên kiêu cũng chưa từ bỏ ý định, nhao nhao mở miệng cầu tình cho Tần Phong.
"Không thể, không quy củ không thành phương viên!"
Đế Sư Vô Đạo mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như Tần Phong không thể nộp lên tiên tinh đúng hạn, hắn nhất định phải tiến vào Vạn Ma tháp, trước đó hắn có thể đi tìm người mượn, mượn không được cũng có thể đi đoạt, nhóm người thư viện Thiên Hồng chúng ta từ trước đến nay đều dùng nắm đấm để nọi chuyện, nắm đấm của ai cứng rắn thì đạo lý của người đó liền cứng rắn!”
"Ừm!?"
Đám thiên kiêu lập tức sững sờ, cảm thấy Đế Sư giống như đang ám chỉ cái gì.
Bởi vì lần này tiến vào bí cảnh Côn Luân đều là do hai vị thánh tử kia dẫn đội, cho nên tiên tinh tự nhiên cũng ở bên phía bọn họ, nếu như nói hiện tại người nào ở thư viện Thiên Hông còn tiên tinh thì…
Ánh mắt của đám thiên kiêu toàn trường đều nhìn về phía Trần Tổ, giống như lĩnh nghộ được ám chỉ của Đế Sư, phi, Đế Sư chưa từng ám chỉ cái gì, lão nhân gia là làm việc dựa trên nguyên tắc, mà quy tắc nào cũng có thể tìm được trong nội quy trường học.
"Mẹ nó!!”
Trần Tổ đen mặt chửi thề, đúng là muốn nói lời cảm tạ với Đế Sư…
Tuy nhiên bọn hắn thật sự nghĩ người làm Thánh Tử như hắn là giấy sao, có thể dễ dàng lấy tiên tinh trong tay hắn…
Chờ chút!
Tần Phong, người đâu!?
Trần Tổ sững sờ nhìn về phía Tần Phong, phát hiện Tần Phong chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy.
Cũng trong thời khắc này, hắn ta đột nhiên nhớ tới Tần Phong ngoại trừ yêu thích hủy trứng của người khác thì hắn còn là Tần lão lục không muốn mặt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận