Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 169. Không Nên Tin Lời Nam Nhân Cặn Bã

Chương 169. Không Nên Tin Lời Nam Nhân Cặn Bã
"Đạo Quả!!"
Hai con mắt của Tần Phong sáng lên, đúng là yêu chết Lan bảo bảo.
Hắn đã từng nghe Thập tổ nói về Đạo Quả khi hắn còn bé, nghe nói là chí bảo do trời đất sinh ra, có câu nói đạt được Đạo Quả thắng được thiên hạ.
"Không hổ là thiên tuyển chi nữ!"
Tần Phong không giấu được ghen tị trong lòng.
Rõ ràng mọi người đều là người, nhưng lại có một số người trời sinh đã được lão thiên chạy theo đút cơm ăn.
Ví dụ như Vô Cấu chi tuyền vốn thuộc về Phương Trường, hiện tại Vu Lan tìm được Đạo Quả, trái lại hắn tiến vào bí cảnh Côn Luân chỉ phát hiện ra một mỏ Tiên tinh, để có thể có được ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào cố gắng của hắn.
Thiên Quân có chút lo lắng nói: "Bất quá lão đại, hiện tại hành tung của Lam Ma cung đã bại lộ, hơn nữa Đạo Quả có sức hấp dẫn rất lớn, sợ rằng sẽ gây nên một trận đại hỗn chiến, mà nhóm chúng ta lại chỉ có mấy người…”
Tần Phong nhíu mày hỏi: "Đệ tử Tần gia đâu!?”
Vạn Mã yếu ớt nói: "Đã đi, Mộc Tuyết tỷ còn để cho ta nói cảm tạ ngươi.”
“Bọn hắn cứ phủi mông như vậy rồi rời đi!?”
Tần Phong nhịn không được mắt trợn trắng lên, phát hiện Tần gia không biết nói chuyện nghĩa khí.
Hắn hao tâm tổn trí phí sức đi hỗ trợ bọn hắn chạy thoát, nhưng Tần Mộc Tuyết lại không có ý mời trà sữa mà quay đầu rời đi.
"Ây. . ."
Vạn Mã không biết trả lời thế nào, nói tránh: "Lão đại, Nam Phong Công chúa thừa dịp chúng ta đại chiến với Phương Trường mà chạy mất.”
"Cái gì!?"
Tần Phong đau lòng bưng kín ngực, thật sự cảm thấy áy náy với tiểu huynh đệ.
Được rồi!
Nàng cũng không dễ dàng gì, cầu sinh trong kẽ hở, kiếm ăn phía dưới côn bổng.
Dù là mệt miệng đến sùi bọt mép, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, việc đã đến nước này chỉ có thể tiếp nhận hiện thực.
Lúc này ——
Tin tức liên quan đến Lam Ma cung phát hiện Đạo Quả đã truyền ra ngoài, hấp dẫn rất nhiều lộ thiên kiêu đến đây tranh đoạt.
"Đạo Quả? Nhất định phải đoạt!"
"Lam Ma cung quả nhiên phát hiện bảo bối, Đạo Quả là của Vương gia nhà chúng ta!”
“Vương gia là cái thá gì, Đạo Quả phải thuộc về Tô gia chúng ta.”
“Hai nhà Vương, Tô còn không xứng xách giày cho Sở gia ta.”
“Đám cặn bã, các ngươi giống như không đặt Diệp gia chúng ta vào trong mắt!”
". . ."
Sự cám dỗ của Đạo Quả không những khiến các đại thế lực kích động, mà ngay cả thiên tuyển chi tử cũng phấn khích không kém.
"Đạo Quả!!"
Hai mặt của Tần Hạo bừng sáng, lộ ra biểu tình giống hệt Tần Phong.
Hư ảnh lão gia gia mở miệng nói: "Hạo nhi, ngươi mang theo vận khí lớn, có thể thử đi tranh đoạt, tuy nhiên phải lấy an toàn làm trọng, phát hiện không địch lại thì lập tức thối lui."
"Vâng, gia gia!"
Tần Hạo khó mà che giấu tâm kích động, biết rõ nam nhân kia nhất định sẽ đi.
"Đạo Quả xuất thế, chỉ sợ sẽ mở ra một trận đại hỗn chiến a!"
Hư ảnh lão gia gia có chút xuất thần nhìn về phương xa, phảng phất đã từng thấy một trận đại chiến từ xa xưa, không biết là các phương thiên kiêu có sức mạnh tương đương hay là vẫn có yêu nghiệt uy áp các lộ thiên kiêu.
"Đạo Quả!!"
Ngay lúc Phương Trường đang tự mình liếp láp vết thương cũng biết được tin tức, cả người lập tức lên tinh thần.
Cho dù có bỏ ra cái giá gì thì y nhất định phải cướp được Đạo Quả!
Lão ma đầu nhịn không được hỏi: "Phương Trường tiểu tử, ngươi không đi tìm thiên tài địa bảo trọng sinh đoạn chi sao!?”
"Không!"
Phương Trường nghiêm túc nói: "Lần này ta muốn tu luyện, ta muốn từng bước, từng bước một leo lên tối cao, lấy lại vương giả, ta muốn để Nam Phong biết rõ lựa chọn Tần Phong là ngu xuẩn cỡ nào, ta muốn để nàng hối hận!"
"Ây. . ."
Lão ma đầu có chút không hiểu.
Một thái giám Vương giả trở về, thì tại sao Nam Phong công chúa phải thấy hối hận, đây phải nói là may mắn mới đúng!?
"Lại là Đạo Quả!"
Sau khi Lâm Tam biết được tin tức.
Cũng không lo được Tần Phong có đi hay không, y liền quả quyết đi đến tranh đoạt Đạo Quả.
“Rột cuộc là lão lục vô sĩ nào!!”
Vu Lan tức giận đến mức hận không thể cắn chết tên lão lục vô sỉ kia.
Vốn dĩ, khi Lam Ma cung phát hiện ra Đạo quả, thì chỉ cần đợi nó trưởng thành, là có thể hái xuống mà không sợ ai phát hiện, âm thầm phát tài, nhưng lại không biết tên lão lục vô sỉ nào tung tin nàng lấy được trứng phượng hoàng, để các thế lực cùng nhau đoàn kết, ra tay truy tìm tung tích các nàng.
Dù tung tích của các nàng có được che giấu đến đâu thì cuối cùng vẫn bị phát hiện và chuyện Đạo Quả cũng bại lộ.
Hiện tại tốt rồi, nhất định phải trải qua một trận đại chiến tranh đoạt kịch liệt mới được.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chọc giận thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
Tần Phong mang theo Thiên Quân, Vạn Mã đi tới chỗ Đạo Quả, người còn chưa tới liền nghe được âm thanh ban thưởng của hệ thống. Đồng thời từ xa cũng có thể nhìn thấy một gốc tiên đằng tỏ, bên trên còn mọc ra bảy quả phát ra vầng sáng.
Xoạc! Xoạc! Xoạc!
Bọn người Tần Phong còn chưa tới gần thì đám người Lam Ma cũng đã rút kiếm sẵn sàng giao chiến.
Vu Lan nhíu mày, nói: “Tần Phong, rốt cuộc ngươi cũng đến tranh đoạt Đảo Quả!?”
Nói nhảm!
Hiện tại người tới nơi này, ai mà không phải vì Đạo Quả.
Nhưng làm một tên trùm phản diện không đi theo con đường thông thường, làm sao hắn có thể nói lời trong lòng ra được!?
Lời nói ra, còn có thể gọi lời trong lòng sao!?
Tần Phong dùng mỹ nam kế, một mặt thâm tình nói: "Ta căn bản không có hứng thú với Đạo Quả, lý do tới đây là bởi vì nghe nói ngươi đang gặp nguy hiểm, cho nên tới đây bảo vệ ngươi.”
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao!?"
Vu Lan vẫn không buông lỏng cảnh giác, nhưng nhịp tim không khỏi chậm lại nửa nhịp.
Tần Phong tiếp tục thâm tình nói: "Trong sơn động kia, chúng ta đã từng tiếp xúc da thịt, ngươi còn chủ động hôn ta, ngươi nói xem là Đạo Quả quan trọng hay ngươi trong tâm ta quan trọng!?”
"Sơn động, chủ động?!"
Đám người Lam Ma cũng lập tức lên tinh thần, nhãn thần lóe ra hứng thú hóng chuyện.
Ngọa tào!
Không hổ là lão đại tiện nhất Hoang Cổ!!
Thiên Quân, Vạn Mã đều không ngừng hò hét trong lòng, nếu không phải bọn hắn biết rõ chân tướng thì thật sự cũng đã tin vào lời nói của tên cặn bã này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận