Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 566. Y lệnh của đại phu

Chương 566. Y lệnh của đại phu
"Ngươi, ngươi có thể nói chuyện!?"
Tam Thu trợn to hai mắt, như bị sét đánh.
Vốn tưởng rằng đối phương một đường đi tới đây, một câu cũng không nói, cuối cùng sẽ trở thành cô dâu câm của mình, nhưng không nghĩ tới tột tiểu cô nương này cư nhiên mở miệng.
"Mẹ kiếp, nam nhân!”
Thư sinh bốn phía cũng kinh hô lên, trong lòng càng kêu tạo nghiệt.
Khuôn mặt tiểu lạ lỵ non nớt như thế cư nhiên mọc trên người nam nhân, thân thể mềm mại, còn mang theo hương thơm.
Nhưng không biết vì sao, sau khi bọn họ nghe được đối phương là nam sinh, trong lòng không chỉ không có mất mát, ngược lại không hiểu sao lại có thêm một tia hưng phấn.
"Ngươi cũng tới học tập!?"
Cho dù Vu tiên sinh trải qua sóng to gió lớn, cũng bị một màn này làm cho có chút trở tay không kịp.
Sửng sốt hơn nửa ngày, rốt cục phục hồi tinh thần lại.
“Vâng!”
Phương Trường hành lễ nói: "Học trò đã đọc sách hai năm, không có thư giới thiệu, chỉ vì đã gặp qua quá nhiều tranh chấp trong thế gian, muốn ở lại Thư viện Hương Vị đọc sách, không biết tiên sinh có thể nhận hay không!?”
Vu tiên sinh mở miệng nói: "Có thư giới thiệu hay không không quan trọng, có thể ở lại hay không cần phải xem chính mình, hay là tạm thời giữ người khác ba trăm năm, thì ta muốn nghe câu chuyện của ngươi.”
“Hô hô!”
Phương Trường hít sâu một hơi nói: "Tạm thời người khác ba trăm năm, nguyện lấy tàn thân cảnh thế nhân, năm tháng làm sao có thể an tĩnh dài lâu, đừng học tiền nhân đi ngược gió.”
“Bị thương nặng như vậy!?"
Vu tiên sinh rất tò mò.
Một tiểu tử tuổi còn trẻ, rốt cuộc bị ai tàn phá thành bộ dáng này, ngay cả mộng tưởng cũng đã không còn.
“Ta bị thương cũng không nhẹ a!”
Tam Thu nghe mà tan nát cõi lòng, giống như không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa, hắn bi thương nói: "Tạm thời người khác ba trăm năm, muốn sát người trong mộng Tam Thu, đàm tiếu hồng trần vô tình ti, cởi bỏ hắc lĩnh ngộ thiền âm.”
“Hai tiểu tử thú vị!”
Vu tiên sinh rất tò mò hỏi: "Hắn tên là Tam Thu, ngươi tên là gì!?”
“Hồi tiên sinh!”
Phương Trường hành lễ: "Học trò không muốn nói đến quá khứ, chỉ hy vọng bắt đầu lại từ đầu, khẩn cầu tiên sinh ban tên.”
“Ban tên!?"
Vu tiên sinh nhìn bầu trời, trầm tư một hồi nói: "Ngươi đọc sách chỉ cầu tâm tĩnh, không vì công danh, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có cách cục lớn, nhật nguyệt kinh thiên, giang hà hành địa, sau này ngươi gọi là Giang Hà đi!”
“Giang Hà tạ tiên sinh ban tên!”
Phương Trường nói một tiếng cảm ơn, trong lòng trở lại bình tĩnh.
Sau này y không còn là Phương Trường nữa, cũng không còn là Khổ Đa, chỉ là Giang Hà đọc sách thánh hiền trong Thư Viện Hương Vị.
“Ai!”
Vu tiên sinh đột nhiên thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm nói: "Hiện giờ nước sông ngày một rút xuống, phân tranh bốn phía, chỉ sợ không có mấy ngày còn có thể đọc sách.”
.........
Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Từ sau khi Tần Phong cướp bóc Danh Kiếm sơn trang nếm được vị ngọt, liền thường xuyên buổi tối đeo mặt nạ đi ra ngoài nói chuyện nghiệp vụ.
Bởi vì hiện tại toàn quân Hoàng triều Đại Hạ xuất kích, cao thủ các thế lực lớn đều bị triệu tập đi tiền tuyến, để lại hài tử cao nhất cũng chỉ tới Quy Nhất cảnh, đối với hắn căn bản không tạo thành uy hiếp gì.
Ngắn ngủi vài ngày thời gian, hắn liền cầm thương gây ra hơn ba mươi vụ, cướp đi vô số kể bảo vật và linh thạch.
Tiếc nuối duy nhất là, ăn quen thịt cá lớn, lại không có tiểu tỷ tỷ nhà nào có thể có dung nhan tuyệt thế của đám người Tử Diên, Vu Lan, Hữu Dung, Thái tử phi, khiến cho hắn chậm chạp tìm không thấy mục tiêu cầm thương xâm nhập.
“Diệp Thần, lại là Diệp Thần làm!”
"Danh Kiếm sơn trang diệt cả nhà hắn, nhưng tại sao lại cướp của chúng ta!?”
“Khinh người quá đáng, trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương!
"Các vị trước đừng kích động, hiện tại sự tình còn chưa rõ ràng, vạn nhất oan uổng người ta không tốt."
“Thương ý cấp chín, ngân long thôn châu, ngay cả mặt cũng không bịt, quang minh chính đại tới cướp, nhân chứng vật chứng tụ tập đủ, nơi nào oan uổng hắn!
"Thật sự nghĩ Âm Nguyệt Hoàng triều ta không có chuẩn đế lưu thủ, hiện tại ngoại trừ Cửu Thiên trở về, còn có tửu tiên Thiên Hương cốc, lần này nhất định phải để hắn chết không có chỗ chôn."
"Còn có Thiên Nhai Hải Các, Hạ Nhân, Chu Hân, bọn họ bởi vì có hiềm nghi, cũng bị Đế Quân đuổi về."
“Đi, đi mời bốn vị chuẩn đế ra chủ trì công đạo, tiêu diệt tên vương bát đản tên là Diệp Thần này!”
"......"
Lúc này quần tình phẫn nộ, hội tụ đến Danh Kiếm sơn trang.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ vu hãm thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 200 vạn điểm phản diện!
“Có kịch xem!”
Tần Phong nhất thời liền kích động lên, trơn trơ lấy ra dưa để cắn.
Ngồi xe bốn bánh, ôm Thái tử phi, ăn đào mật ong non mọng nước.
“Tần Phong!”
Nhất Kiếm vẻ mặt nghi hoặc nói: "Bổn thiếu gia rất tò mò, lần trước ngươi chạy tới Di Hồng viện, hiện tại lại ôm mỹ nhân khoái hoạt, vết thương này của ngươi là thật sự không tốt, hay là giả vờ đây!?”
“Ta cũng không muốn chuyển viện!”
Tần Phong bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là tuân theo y lệnh của đại phu, bảo trì vui vẻ!”
Ta không phải!
Ta không có!
Hắn nói bậy!
Hữu Dung ở một bên không ngừng âm thầm phủ nhận, tỏ vẻ chưa bao giờ dặn dò như vậy….
"Đúng không, Hữu Dung cô nương!"
Tần Phong quay đầu nhìn về phía Hữu Dung cầu chứng, ý uy hiếp trong ánh mắt không chút che dấu.
Giống như chỉ cần Hữu Dung dám nói một chữ không, hắn liền đem chuyện hồ sơ bệnh án giả của nàng ra để công bố cho thiên hạ.
"Ừm!"
Hữu Dung rất muốn nói ra sự thật, nhưng lại không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Bởi vì có một số việc một khi mở đầu, liền hoàn toàn mất đi quyền chủ động, cuối cùng biến thành "Bắt đầu: Tiểu y tiên ngu xuẩn bị ép ra hồ sơ bệnh án giả, tiện manh đại ma vương ăn ta cả đời."
"TM này cũng có thể!?"
Nhất Kiếm lập tức ngớ người ra, đây là lần đầu tiên gã nghe tới lời y lệnh này.
Tuy nhiên gã lại tìm không được lý do gì để phản bác, bởi vì Hữu Dung là truyền nhân của Dược Thần cốc, Dược Thần cốc lại là quyền uy của giới y thuật Hoang Cổ, không tin Hữu Dung chính là đang đánh vào mặt Dược Thần cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận