Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 345. Phụ Trách

Chương 345. Phụ Trách
“Lợi ích của Âm Nguyệt hoàng triều vẫn cao hơn tất cả!”
Tần Phong đứng trên điểm cao đạo đức mà chỉ chỉ chỏ chỏ, cố gắng khôi phục hình tượng thất thố vừa rồi.
Thiên Quân phối hợp với vẻ mặt sùng bái, nói: “Lão đại chính là lão đại, dù người nhận lấy ủy khuất, cũng không quên sứ mệnh của bản thân.”
Vạn Mã cũng một mặt sùng bái nói: “Chuyện này cũng phản ánh nhân cách cao quý của lão đại, chuyện của đế quốc dù nhỏ cũng là chuyện lớn, chuyện cá nhân dù lớn cũng là nhỏ.”
"Soái!"
Nhóm thiên kiêu vô cùng sùng bái, đều khẳng định Tần Phong.
Chỉ là bọn hắn không có chú ý tới Tần Phong cho Thiên Quân, Vạn Mã hai người một ánh mắt, để bọn hắn phái người đi điều tra điểm dừng chân của Tề Tu Viễn.
“Đã hiểu!”
Thiên Quân, Vạn Mã lập tức ngầm hiểu gật đầu, trong lòng mặc niệm ba phút cho Tề Tu Viễn.
Đụng ai không đụng lại đi đụng một tên trùm lão lục!
Rất nhanh ——
Đoàn người Tần Phong đã về tới hội trường đấu giá.
Phong Tình đã ổn định xong cục diện hỗn loạn, hiện tại đang đấu giá đan dược cùng pháp khí của Tần Phong.
Mặc dù chưa ăn đan dược, lại không biết rõ hậu quả, nhưng sau khi cầm pháp khí thì hiệu quả nhất định phải cho max điểm.
"Những pháp khí này mặc dù chỉ là đặc cấp, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt!”
"Mười lăm tuổi là luyện khí sư đặc cấp, cổ kim hiếm thấy a!"
"Mấu chốt là hắn không chỉ biết luyện khí, mà còn có thể luyện đan, quả nhiên là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ!”
"Kẻ này đúng là yêu nghiệt, kinh khủng như vậy!"
“Ngươi không biết sư phụ hắn là ai à, một trong tứ tú Hoang Cổ, Đế Tú!”
“Khó trách biết nhiều thứ như vậy, hóa ra là đệ tử của Đế Tú.”
“Trò giỏi hơn thấy, kẻ này còn mạnh hơn Đế Tú.”
". . ."
Ngay lúc thân sĩ toàn trường khen Tần Phong không dứt miệng, thì Tần Phong cũng kịp mang đám thiên kiêu Thiên Hồng thư viện trở về.
"Người đâu!?"
Thân sĩ toàn trường đều trông mong mà nhìn về phía Tần Phong, hỏi thăm tung tích của Lục Vị Đế Vương.
"Chạy rồi!"
Tần Phong bất đắc dĩ nhún vai, xác nhận tin tức Phương Trường đã chạy mất.
"Cái gì? Chạy rồi!"
Thân sĩ toàn trường lập tức kinh hô, trong lòng vô cùng hối hận.
Vốn cho rằng đằng sau còn có ba Đại Đế chi vị, ai biết rõ Tần Phong bày ra thiên la địa võng cuối cùng vẫn là để Phương Trường chạy mất, sớm biết rõ như vậy, thì dù nói gì, bọn hắn cũng phải lấy bằng được Đại Đế chi vị vừa rồi kia.
"Oa cạc cạc. . ."
Người mua được Đại Đế chi vị mới nãy liền nhìn không được mà cười ha hả, không ngờ mình lại đụng phải vận may lớn như thế.
Đúng là được tổ tiên phù hộ!!
"Cười đã chưa!?"
Thân sĩ toàn trường khó chịu nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, trong cơ thể Phương Trường có một tồn tại kinh khủng, ngay cả Nguyệt Thần cung cùng Lam Ma cung cũng không thể ngăn cản người ở lại.”
"Ây. . ."
Người mua giống như ngỗng lớn bị bóp lấy cổ, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn về phía Tần Phong.
"Không có việc gì!"
Tần Phong một mặt buông lỏng nói: "Cũng không phải nhân vật lợi hại gì, chính là Vạn Ma Chi Chủ, kẻ năm đó tàn sát thương sinh, kém chút thành lập thánh địa thứ tư, nhưng hiện tại hắn chỉ còn một luồng tàn hồn.”
"Vạn Ma Chi Chủ! !"
Thân sĩ toàn trường lập tức kinh hô lên, ánh mắt tràn đầy thông cảm mà nhìn về phía người mua.
Đối với đại danh Vạn Ma Chi Chủ, không ai tại Hoang Cổ là không biết, đó là sự tồn tạo có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Mà quan trọng nhất là, người này có thù tất báo!
Mặc dù người mua mang theo mặt nạ, nghịch thiên cải mệnh vì tương lại sai này, nhưng ai có thể cam đoan có thể giấu diếm được lão quái vật kia.
“Các người nhất định phải có trách nhiệm với ta!”
Người mua lập tức chỉ tay về phía Tần Phong, yêu cầu Tần Phong đảm bảo an toàn cho hắn và người nhà.
"Không được, không được!"
Tần Phong quả quyết lắc đầu cự tuyệt đối phương, biểu thị tiền hàng thanh toán xong thì không phụ trách.
“Tại sao không được!”
Người mua đứng trên đỉnh đạo đức, nói: “Cũng bởi vì sự thất trách của các ngươi cho nên mới để Phương Trường chạy mất, khiến cho ta cùng người nhà lâm vào nguy hiểm, ngươi nhất định phải có trách nhiệm với ta và người nhà ta.”
"Có đạo lý!"
Thân sĩ toàn trường liên tục gật đầu, cảm thấy Tần Phong nhất định phải phụ trách.
"Coi như ta gặp vận đen tám đời!"
Tần Phong rất là không tình nguyện nói: "Tốt như vậy, ta đền bù ngươi một thần ấn Thượng Cổ, giúp ngươi tăng gấp 5 lần chiến lực, đồng thời cũng có hiệu lực với Đại Đế.”
“Thần ấn Thượng Cổ!!”
Thân sĩ toàn trường nhịn không được kinh hô lên, phát hiện Tần Phong làm ăn thật có lương tâm.
"Ừm, ân, ừm!"
Tiểu Bạch ăn cà rốt, liên tục gật đầu đồng ý.
Tần Phong xác thực có lương tâm, nhưng không nhiều. . .
"Từ xưa thâm tình giữ không được, chỉ có sáo lộ được lòng người!"
Thiên Quân, Vạn Mã nhịn không được mà cảm thán, biết rõ Tần Phong lại bắt đầu đứng trên đỉnh cao đạo đức để lừa gạt người.
Nhìn như là Tần Phong làm ăn bị thiệt lớn, kì thực là một đứa trẻ đáng thương bị bán mà còn giúp hắn đếm tiền, thậm chí giúp hắn thu được khen ngợi của những khách hàng khác.
"Không được!"
Người mua thấy Tần Phong dễ nói chuyện như vậy thì được một tấc lại muốn một thước: “Cho dù thần ấn Thượng Cổ có hiệu quả như ngươi nói, nhưng ta cùng người nhà vẫn không thể đảm bảo an toàn, ta yêu cầu ngươi trả lại ngàn cân Thất Thải Tinh Vẫn cho ta, còn muốn dùng Thượng Cổ thần ấn coi như bồi thường, ngươi phải bảo hộ ta cùn gia đình ta cho đến khi ta nghịch thiên cải mệnh, đạt thành thành tựu Đại Đế mới thôi.”
Ngọa tào!!
Hắn TM thật đúng là có dũng khí đòi hỏi!!
Thân sĩ toàn trường nhìn về phía hắn ta giống như đang nhìn thấy một tên thiểu năng, phàm là người thì ai lại đi bằng lòng những yêu cầu này của hắn.
"Ta bằng lòng!"
Tần Phong một mặt chính khí nói: "Tần Phong ta làm việc luôn lấy chữ nghĩa đi đầu, làm ăn bằng lương tâm, nếu ngươi gặp nguy hiểm vì ta thì dĩ nhiên ta phải phụ trách tới cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận