Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 106. Phong Làm Thánh Tử

Chương 106. Phong Làm Thánh Tử
“Ngươi TM chơi ta!!”
Nhất Kiếm tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, hắn ta thế mà tin chuyện ma quỷ của tiện nhân này.
Mệnh cách có 6 vị Đế Vương, thua thiệt hắn ta có thể nghĩ ra!
“Ta TM chơi ngươi đó!”
Tần Phong hô to chính mình oan uổng, hắn nói đều là sự thật.
Phương Trường thật sự có sáu vị Đế Vương sủng hạnh, mà trong tương lai y có thể nghịch thiên cải mệnh và đạt được ngôi vị Đại Đế, bây giờ cho Nhất Kiếm một có hội, hắn ta thế mà không biết nắm lấy.
“Xùy!”
Đám người xung quanh đều phát ra âm thanh ghét bỏ, rõ ràng là đều không tin chuyện ma quỷ của Tần Phong.
“Uy, ta nói thật, ta không có gạt người!!” Tần Phong vội vàng kêu to, nhưng lại không ai tin hắn.
“Rốt cuộc Phương Trường đã đắc tội gì với lão đại chúng ta, vòng loại sinh tử đấu đã kết thúc nhưng vẫn quyết không buông tha hắn, nhất định phải để hắn trải nghiệm 5 lần bi kịch nhân gian.”
Hai người Thiên Quân, Vạn Mã đứng ở bên cạnh, trong lòng còn mặc niệm 3 phút thay cho Phương Trường.
“Giữa người và người quan trọng nhất là cái gì, là tín nhiệm!!” Tần Phong cảm thấy khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới thời đại này nói thật mà còn không có ai tin.
“Tần Phong!!”
Nam Phong công chúa đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Tần Phong.
Nếu như con mắt có thể giết chết người, thì lúc này chỉ sợ Tần Phong đã bị chém thành muôn mảnh.
Đều bởi vì tiện nhân này, làm hại chuyện đi sứ đến Âm Nguyệt của nàng biến thành trò cười.
Không chỉ không gây ra mâu thuẫn giữa Tần Phong cùng thiên kiêu thế gia, thừa cơ làm suy yếu thế lực của thế gia mà ngược lại còn bị hắn nhục nhã đủ đường, thậm chí còn mất đi chỗ dựa lớn nhất là Phương Trường.
Bây giờ nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra viễn cảnh khi mình trở về Đại Hạ, các huynh đệ tỷ muội đã từng nịnh nọt nàng, sẽ góp tay bỏ đá xuống giếng như thế nào.
“Yên lặng!!”
Một thanh âm uy nghiêm vang vọng toàn bộ quảng trường, Lục Đạo Đế Quân cùng Phương Đại Lão lơ lửng ở giữa không trung, khiến cho nguyên quảng trường đang náo nhiệt, lập tức yên tĩnh lại.
Lục Đạo Đế Quân mở miệng nói: “Bản đế hiện tại tuyên bố, bảng điểm 1000 ngươi được tiến vào học viện Thiên Hồng học tập.”
Ba! Ba! Ba!
Những tuyển thủ không trúng tuyển đều vỗ tay chúc mừng, trong lòng nói không hâm mộ cũng là giả.
Học viên Thiên Hồng là đệ nhất học viện tại hoàng triều Âm Nguyệt, bên trong không chỉ có góp nhặt hơn trăm vạn cuốn công pháp, võ kỹ, thần thông và các phương pháp tu luyện, mà còn có các lão sư với thực lực cường đại, cùng với phúc lợi đãi ngộ khiến người ta nổi điên.
Quan trọng nhất là sau khi tốt nghiệp từ học viên Thiên Hồng, ngươi liền có thể trực tiếp trở thành quản lý cao tầng của hoàng triều Âm Nguyệt, có thể nói là một bước lên trời.
Lục Đạo Đế Quân tiếp tục nói: “Năm nay người đứng thứ nhất trong bảng điểm là Tần Phong, hắn sẽ được phong làm thánh tử thứ ba của hoàng triều Âm Nguyệ, có thể mở phủ đệ của chính mình, chiêu mộ thuộc hạ, ban thưởng một tòa Linh Phong cực phẩm.”
“Cái gì? Thánh tử thứ ba!!”
Đám người toàn trường kinh hô một tiếng, tràng diện cũng mất khống chế trong nháy mắt.
Vòng loại sinh tử đấu được tổ chức mười năm một lần, nhưng Thánh Tử cũng không phải mỗi một giới đều có, mà chỉ có nhưng tuyệt thế thiên kiêu đánh bại được quần hùng mới đạt được tư cách.
Nhất là mở phủ viện, chiêu mộ thủ hạ, điều này cho thất Tần Phong có thể hợp pháp thành lập thế lực của chính mình và gia nhập vào hàng ngũ đại lão cao tầng của Âm Nguyệt.
Còn có tòa Linh Phong cực phẩm kia, đây là chỗ mà biết bao nhiêu người tu luyện tha thiết ước mơ, chỉ cần Tần Phong đồng ý mở ra thì sẽ có vô số người tu luyện đi nhờ vả hắn.
Bây giờ những thứ này toàn bộ đều thuộc về Tần Phong, một thiếu niên gần mười lăm tuổi!
“Không được, đêm nay ta sẽ đến phòng lão đại quỳ liếm!"
Người cao hứng nhất chính là Thiên Quân, ngày đó quỳ xuống không chỉ cứu được mạng của mình, mà còn có được tiền tài, thậm chí là vinh quang.
“Thật lợi hại!!”
Ánh mắt Vạn Mã nhìn về phía Tần Phong đã tràn đầy sùng bái.
Gã biết thiếu chủ nhà mình lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại đến mức này, không dựa vào Tần gia, chỉ dựa vào bản thân mình, mà vẫn có thể trở thành Thánh Tử của hoàng triều Âm Nguyệt. Nghĩ thôi cùng biết, hắn nhất định đã trải quả rất nhiều chua xót cùng gian khổ mà người khác không thể tưởng tượng được
“Thánh Tử? Linh Phong!?”
Tần Phong đối với cái này cũng không có hứng thú lắm, hiện tại hắn còn đang bận nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Vu Lan.
Hiện tại bên cạnh hắn đã không còn thiên tuyển chi tử nào, cho nên hắn chỉ có thể hướng móng vuốt về phía vị thiên tuyển chi nữ này, tranh thủ trước khi bí cảnh Côn Luân mở ra, hắn phải ép được 400 vạn điểm phản diện từ trên người nàng mới được.
“Ân!?”
Cách đó không, Vu Lan bỗng nhiên sợ run cả người, không hiểu sao lại có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi.
“Là ảo giác sao!?”
Vu Lan nghi ngờ nhìn chung quanh, phát hiện Tần Phong đứng cách đó không xa lại đang mỉm cười nhìn nàng, khiến cho trên mặt nàng xuất hiện một vòng ửng đỏ, thoáng nghĩ tới hình ảnh hương diễm bên trong sơn động cùng Tần Phong, nàng vội vàng giả vờ không biết mà quay đầu nhìn về nơi khác.
Đồng thời, nàng cũng sinh ra hiếu kỳ đối Tần Phong.
Ngay lúc Tần Phong đang dùng ánh mắt hảo ý nhìn về phía Vu Lan thì tương tự có rất nhiều ánh mắt không mấy hảo ý đang nhìn về phía hắn.
Thông qua hình chiếu của vòng loại sinh tử đấu, hế nhân ngoại trừ kiến thức được sự kinh khủng của đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ mà còn biết trong tay Tần Phong có một phật chi xá lợi, cùng với Long Châu và các loại bảo vật lấy được từ trận chiến giết rồng.
Đối mặt với loại bảo vật cấp độ này, không một người tu luyện nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
Tuy rằng biết chiến lực của Tần Phong không bình thường, lại còn Thánh Tử thứ ba của Âm Nguyệt nhưng trên đời chưa từng thiếu người bí quá hoá liều, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, bọn hắn cũng vẫn muốn chấp nhận rủi ro.
Vạn nhất thành công thì sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận