Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1720 -



Chương 1720 -




"Triệu Trường Sinh là người của ngươi, ngươi đương nhiên nói chuyện giúp y!"
Phó Ngôn Khang bất chấp tất cả, chính khí lẫm liệt nói: "Nếu như ngươi muốn chứng minh Triệu Trường Sinh vô tội, vậy để cho y giao tiểu yêu ra đây, chúng ta thẩm vấn thì tất nhiên sẽ biết chân tướng."
"Đúng vậy, thẩm vấn một chút!"
Đệ tử bốn phía lập tức gật đầu, cũng đều ủng hộ phương pháp của Phó Ngôn Khang.
"Ta mới không phải......"
Thanh Thanh tức giận, muốn đi ra giải thích.
Nhưng không đợi nàng nói xong, đã bị Triệu Trường Sinh nhét vào lại.
Y không để cho Thanh Thanh đi ra giải thích, không phải vì y chột dạ sợ hãi, mà là không muốn để cho mọi người phát hiện, Thanh Thanh là một linh yêu cỏ Mộc hiếm có.
"Đây là lý do của ngươi sao?"
Tần Phong nhìn Phó Ngôn Khang, ánh mắt sắc bén nói: "Nếu như nói lão Triệu trên người mang một con tiểu yêu là cấu kết Yêu tộc, trên người ta đây mang theo một con thỏ, có phải ta chính là nương tựa Yêu tộc hay không!?"
"Chuyện này...... "
Đệ tử bốn phía cúi đầu, ai cũng lựa chọn trầm mặc.
Khác với đệ tử bình thường không có bối cảnh như Triệu Trường Sinh, sau lưng Tần Phong là Tứ trưởng lão Tiên Minh, cho dù cho bọn họ có thêm mười lá gan, cũng không dám nói Tần Phong nương tựa vào Yêu tộc.
"Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý! "
Phó Ngôn Khang vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tranh thủ.
Nhưng Tần Phong hiện tại vội vàng tìm Triệu Trường Sinh ôn chuyện, thật sự là lười phản ứng hắn ta, trực tiếp giơ tay lên vỗ một cái.
Ba một tiếng!!
Tiếng ngón tay lanh lảnh vừa vang lên, Phụng Thiên liền xuất hiện ở hiện trường.
Chỉ thấy hắn ta không nói hai lời nhấc Phó Ngôn Khang lên, thật giống như nhấc một con gà con, ngay sau đó hai người liền biến mất tại chỗ, mơ hồ có thể nghe được truyền đến một tiếng kêu thảm thiết phía xa.
"Đậu má, quá bá đạo!"
Đệ tử bốn phía lập tức run rẩy, bị thủ đoạn lôi đình của Tần Phong làm cho khiếp sợ.
Nhưng nghĩ lại lại hâm mộ lão Triệu.
Vốn chỉ là một gã đệ tử binhg thường ở Tàng Thư Các, vì hợp duyên kết giao cùng Tần Phong, không chỉ lấy quyền mưu tư thỉnh công cho y, còn lập tức chạy tới khi nghe y gặp phải nguy hiểm.
Nhân sinh có thể có huynh đệ như thế, quả thực chính là phúc khí tám đời tu được!
"Phúc khí ngút trời này, ta cũng không cần!"
Triệu Trường Sinh thấy Phó Ngôn Khang bị giải quyết, theo thói quen lui về phía sau mọi người.
Muốn chạy trốn trước khi Tần Phong chú ý tới mình, miễn cho lại bị liên lụy phạt thanh lý quái vật ở Trấn Yêu Tháp.
"Lão Triệu, lão tử tìm ngươi mệt muốn chết!"
Tần Phong thời khắc đều đang chú ý Triệu Trường Sinh, lập tức nhiệt tình tiến lên bắt lấy tay của y...
"Tần sư đệ!"
Triệu Trường Sinh lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, muốn rút tay về nhưng lại bị Tần Phong nắm chặt.
"Hắn chính là Tần Phong!?"
Trên đầu nhỏ của Thanh Thanh tràn đầy dấu chấm hỏi, không biết Triệu Trường Sinh vì sao sợ hãi Tần Phong.
Tuy rằng nàng là lần đầu tiên tiếp xúc cùng Tần Phong, nhưng từ chuyện vừa rồi không khó nhìn ra, Tần Phong cũng không phải là hồng thủy mãnh thú gì, ngược lại là một người cực kỳ tình nghĩa.
"Lão Triệu, đây là tiểu yêu của ngươi?"
Trong mắt Tần Phong tràn đầy vẻ tò mò, ánh mắt dừng ở trên người Thanh Thanh.
Chỉ thấy nàng giống như một cô nương bằng ngón cái, quanh thân lóe ra các điểm sáng tinh quang, trên người mặc quần áo loại váy cỏ, đang vươn cái đầu nhỏ từ trong ngực Triệu Trường Sinh nhìn chung quanh.
"Đúng vậy!"
Trong lòng Triệu Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không nghĩ tới vẫn bị Tần Phong nhìn thấy.
Nhưng cũng may đệ tử bốn phía đều đã rời đi, nếu không thân phận của Thanh Thanh thế nào cũng phải lộ ra ánh sáng, cũng nhất định sẽ dẫn tới mấy đệ tử tương tự Phó Ngôn Khang.
"Hả!?"
Ánh mắt Tiểu Bạch lập tức bị hấp dẫn, cũng buông cà rốt trong tay xuống.
Là một con thỏ từ nhỏ đã ăn chay, thiên tài địa bảo đã từng ăn không có một vạn cũng có tám ngàn, liếc mắt một cái liền nhìn ra Thanh Thanh là linh yêu hình dáng thảo mộc hiếm có.
"Thái Âm tiên thỏ!"
Thân thể Thanh Thanh sợ đến cứng đờ, giống như chuột gặp mèo.
Là linh yêu hình hệ hóa hình thảo mộc hiếm có, không chỉ là vật đại bổ đối với nhân loại, đối với yêu thú cũng là vật đại bổ.
"Không xong rồi!"
Trong lòng Triệu Trường Sinh giật mình, vội vàng nhét Thanh Thanh trở về.
Vừa rồi y chỉ lo nghĩ trong số đệ tử Tiên Minh có thổ phỉ, quên mất Tần Phong mới là thổ phỉ lớn nhất ở Tiên Minh, bên người còn mang theo một con Bích Liên thỏ phỉ cái gì cũng muốn.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hù dọa linh sủng Thiên Tuyển Chi Tử cấp Thần Thoại cảm thấy kinh hoảng, nhận được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Kinh hoảng!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, trong lòng cũng càng thêm tò mò.
Có thể làm cho Thiên Tuyển Chi Tử của cẩu đạo lưu như lão Triệu khẩn trương như thế, có thể thấy được con tiểu yêu Thanh Thanh này tuyệt đối không phải NPC bình thường.
Mà căn cứ vào kinh nghiệm của lão thư trùng, Thiên Tuyển Chi Tử cấp Thần Thoại của cẩu đạo lưu là người chưa bao giờ chủ động, đều là ở trong thế bị động bị ép phải đánh nhau, cho nên ở bên cạnh bọn họ bình thường đều sẽ đi chung với một người thích gây sự.
"Nghẹn chết ta rồi!"
Thanh âm bất mãn của Thanh Thanh vang lên, lại không thành thật chui ra.
Tuy rằng ánh mắt Tiểu Bạch nhìn nàng rất không thích hợp, nhưng nghĩ đến Tần Phong là một người tình nghĩa, mình cũng không có gì phải sợ.
"Lão Triệu, ngươi không cần khẩn trương!"
Tần Phong cười híp mắt nói: "Tiểu Bạch nhà ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, lễ phép, sẽ không thương tổn linh yêu thảo mộc nhà ngươi."
"Thỏ chủ nhân ta nói đúng!"
Tiểu Bạch lập tức thu hồi ánh mắt, giây lát biến thành một con thỏ ngoan ngoãn.
"Hiểu chuyện? Lễ phép?"
Triệu Trường Sinh không dám buông lỏng cảnh giác.
Nếu không phải là nước miếng trên khóe miệng Tiểu Bạch còn chưa lau sạch sẽ, y nói không chừng thật đúng là sẽ tin cái miệng rách của Tần Phong.
"Ngươi chính là Tần Phong!?"
Thanh Thanh lập tức phát huy tính cách hướng ngoại, bay đến trước mặt Tần Phong bắt đầu bắt chuyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận