Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1762 -



Chương 1762 -




Còn có một đám cướp đi theo sau hắn, bọn họ vừa rồi còn đánh nhau với đám cướp đó.
Tận mắt chứng kiến bọn chúng hung hăng đến mức nào, không chỉ đốt giết cướp bóc, vô ác bất tác, ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng không để vào mắt.
Nhưng bây giờ chúng lại ngoan ngoãn đi theo sau Tần Phong, như những chú cừu non không dám làm càn, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như trước.
"Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!!"
Nhị tổ Tần gia mặt đầy tủi thân tiến lên, chỉ vào mặt mình bị đánh, khóc lóc cáo trạng: "Ngươi mau xem, ngươi mau xem, nhị tổ ta bị người ta đánh, chúng đánh vào mặt ta, chính là đánh vào mặt Tần gia chúng ta!!"
"Mẹ nó, dám đánh lão tổ của ta!!"
Tần Phong lập tức nổi giận: "Nhị tổ, ai đánh người, thì đi tới tát cho hắn hai cái để hắn ghi nhớ thật lâu!!”
"Cái này có lẽ được!!"
Nhị tổ Tần gia lập tức đứng thẳng dậy, hàm lệ đi đến trước mặt Cẩu Đông Khê.
Chát! Chát!
Chỉ thấy nhị tổ Tần gia giơ cánh tay lên, dùng hết sức đánh tới tấp.
Cẩu Đông Khê không những không dám né tránh, còn không dám phòng ngự, cứng rắn chịu hai cái tát trời giáng, không chỉ mặt bị đánh sưng lên ngay tại chỗ, khóe miệng còn chảy ra một tia máu tươi.
Sau đó cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
"Thật sảng khoái!"
Nhị tổ Tần gia trong lòng sảng khoái, cũng bắt đầu thông suốt.
Ban đầu ông ta còn hơi lo lắng không biết phi thăng có phải là quyết định bốc đồng hay không, nhưng bây giờ nhìn thấy cha ruột và Tần Phong đều đã thành danh, mọi lo lắng trong khoảnh khắc này đều tan biến.
Sau này ông ta có thể tiếp tục sống cuộc sống trên có cha già, dưới có con cháu.
"Người trong xe ngựa, lập tức cút ra đây cho ta!"
Tần Phong còn chẳng thèm để ý đến loại tép riu như Cẩu Đông Khê, quay đầu nhìn về phía xe ngựa trên không trung với ánh mắt lạnh lùng.
"Tần Phong công tử, đừng hung dữ như vậy chứ!?"
Chỉ Lan tiên tử không xuống xe ngựa, giọng nói có chút gấp gáp: "Tiên tử ta là Tiêu Chỉ Lan, lần này là tiên tử ta không hiểu quy củ, đã xúc phạm đến lão tổ của công tử, nguyện lấy ra mười vạn tiên tinh cực phẩm để an ủi lão tổ Tần gia, không biết công tử ý thế nào!?"
"Tần Phong công tử? Hắn chính là Tần Phong !!"
Cẩu Đông Khê trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Mặc dù gã không biết Tần Phong hiện tại có bao nhiêu danh thiếp, nhưng gã biết Tần Phong là đệ tử thân truyền của Tứ trưởng lão Tiên Minh, chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ để nghiền chết gã như một con kiến, ngay cả Tiêu gia cũng không bảo vệ được gã.
"Họ Tiêu!?"
Tần Phong liếc nhìn cờ xí Tiêu gia, biết đối phương không nói dối.
"Hóa ra nàng chính là Tiêu Chỉ Lan!"
Mộ Dung Tĩnh không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, cũng từng nghe qua danh tiếng của Bát Ly tổ gia.
"Mười vạn!!"
Mắt nhị tổ Tần gia lập tức sáng lên, tỏ vẻ cái tát này ai thật đáng giá.
"Mười vạn? Ngươi cho ăn mày sâo!"
Nhưng chưa đợi nhị tổ Tần gia mở miệng, Tiểu Bạch đã vênh váo lên tiếng bằng giọng trẻ con: "Thỏ này nói cho ngươi biết, ngươi đánh vào mặt lão tổ Tần gia của ta, chính là đánh vào mặt chủ nhân của thỏ này, ngươi đánh vào mặt chủ nhân của thỏ này, chính là đánh vào mặt tứ trưởng lão của Tiên minh, đánh vào mặt tứ trưởng lão của Tiên minh, chính là đánh vào mặt Minh chủ của toàn bộ Tiên Minh, đánh vào mặt minh chủ của Tiên minh, chính là đánh vào mặt toàn bộ Tiên Minh, bây giờ ngươi đánh vào mặt toàn bộ Tiên minh, muốn dùng mười vạn cực phẩm tiên tinh để giải quyết, ngươi thật sự cho rằng Tiên Minh chúng ta dễ bắt nạt sao!?"
"Có lý lắm!!"
Nhị tổ thấy còn có thể được lợi, lập tức giả vờ ấm ức gật đầu phối hợp với Tiểu Bạch.
"Một con thỏ đáng yêu như vậy, sao lại có cái miệng thế này!?"
Mộng Dao tiên tử lẩm bẩm một cách rất bất lực, không ngờ Tiểu Bạch lại có thể đổ vấy cho người khác nhiều tội danh như vậy.
Két một tiếng!
Cửa xe ngựa mở ra, một đôi chân dài lộ ra ngoài.
Tiếp đó, Chỉ Lan tiên tử từ từ bước xuống khỏi xe ngựa, mặc dù nàng mặc một bộ váy cổ trang màu trắng, trông giống như một đóa sen trắng tinh khiết và thanh cao đang nở rộ, nhưng trên mặt nàng vẫn còn ửng hồng và trong đôi mắt đẹp vẫn còn lưu lại vẻ ham muốn.
"Nữ nhân này không giống người tốt!”
Quang Thiên nhìn chăm chú, nhận ra đối phương chắc chắn là cao thủ.
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, mà nàng ta vẫn có thể rảnh tay làm việc riêng, cảnh giới này không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được.
"Thật sự không giống người bình thường, đúng là đồ đê tiện!"
Đông Phương tiểu thư hừ một tiếng đầy khinh thường, trong lòng khinh thường loại nữ nhân lẳng lơ này.
"A di đà Phật!"
Tam Lộng đại sư chắp tay nói: "Gà mái già về chuồng gà giả làm gà con, đó là lỗi của nàng ta, nhưng ngươi bỏ tiền mua gà con, lại được nếm mùi vị của gà mái già, sau đó còn không cần trả tiền nuôi gà con, như vậy chẳng phải là một cách kiếm lời sao!?"
"Tên trọc đầu nói đúng!"
Mộc Tú nghiêm túc nói: "Ruột heo rửa không sạch, ăn mới có vị nhất!"
"Hửm!?"
Tần Phong không hứng thú với loại nữ ngân này, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa xe đang đóng.
Vừa rồi không biết là hắn cảm ứng sai hay đột nhiên xuất hiện ảo giác gì, trong khoảnh khắc Chỉ Lan tiên tử mở cửa xe, hắn mơ hồ cảm ứng được khí tức của một người quen cũ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận