Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1895

Chương 1895Chương 1895
Xoet một tiếng!!
Ngay tại thời điểm Tần Phong biến mất, mũi thương của Long Ngạo Thiên đâm tới.
"Sao lại biến thành hồ lô xanh rồi!?"
Triệu Trường Sinh nhìn mà đầy mặt dấu chấm hỏi, nghi ngờ không biết có phải trí nhớ mình bị sai không.
"Sao lại chạy rồi!?"
Tiểu Bạch cầm lưu ảnh thạch trong tay, vẻ mặt ngơ ngác đứng tại chỗ, tỏ vẻ mình còn chưa lên xe.
"Rốt cuộc là hồ lô gì vậy!?"
Long Ngạo Thiên nhìn Tần Phong biến mất, sắc mặt âm trầm thu thương lại.
Mặc dù dựa theo ký ức của phân thân tiên đế, biết hồ lô của Tân Phong có năng lực dịch chuyển không gian nhưng hắn ta thật không ngờ ngay cả bản thể đến cũng không thể ngăn cản Tần Phong.
"Sao có thể!?"
Tâm Ngữ tiên tử vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
Từ khi quen biết Long Ngạo Thiên, nàng thấy toàn là cốt truyện sảng văn Long Ngạo Thiên giả vờ đánh mặt, chưa từng thấy Long Ngạo Thiên tức tối như hôm nay.
Không những hai lần ra tay không giết được Lâm Tam, cũng không giết được Triệu Trường Sinh, hiện tại còn để Tân Phong chạy mất ngay trước mắt. "Tần Phong chạy rồi, chúng ta cũng chạy!"
Minh chủ thấy Tân Phong đã chạy thoát, lập tức kéo theo nữ nhi bảo bối chuẩn bị rút lui.
Nhưng phản ứng của Long Ngạo Thiên cực kỳ nhanh, thấy không thể giết chết Tân Phong, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Tam đang bị thương.
Mặc dù Lâm Tam không có uy hiếp lớn như Tần Phong nhưng thiên phú mà y thể hiện ra cũng khiến hắn ta cảm thấy bất an sâu sắc, hiện tại đã có cơ hội, đương nhiên phải bóp chết hắn ta trong trứng nước.
"Không xong, hắn nhắm vào taI"
Lâm Tam sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng dậy muốn trốn.
Nhưng y đã chống đỡ hai lần công kích tùy ý của Long Ngạo Thiên, cho dù có tháp gia toàn lực giúp bảo vệ mạng sống, thương thế vẫn quá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn căn bản không thể khôi phục, vừa mới đứng dậy đã ngã xuống đất.
"Vô sỉ!"
Minh chủ tức đến mặt mày xanh mét, không thể không tiến lên ngăn cản Long Ngạo Thiên.
Âm ầml!
Tiếng nổ định tai nhức óc lập tức vang lên, hai bên lại một lần nữa kịch chiến.
Chỉ là không giống với đại chiến trước đó bảo vệ Tần Phong, hiện tại đổi thành đại chiến bảo vệ Lâm Tam, công kích cuồng bạo như không cần tiền điên cuồng ném ra, khiến hư không gợn sóng từng đợt.
"May mà ta chạy nhanh!" Triệu Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, lại tìm một tảng đá lớn che chắn trước người.
Nhưng còn chưa kịp thở hết hơi, bóng dáng Tần Phong lại một lần nữa xuất hiện trước mắt y.
“Thật đáng thương!"
Tần Phong nhìn con dê bị chém làm đôi, nước mắt lập tức chảy ra từ khóe miệng.
Tiếp đó nhanh chóng nhặt xác dê lên, trong lòng thì gọi hệ thống sử dụng cơ hội rút thưởng.
Xoẹt một tiếng!
Bánh xe quay quen thuộc một lần nữa xuất hiện, bắt đầu từ từ quay.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ rút trúng thiên phú thần thông, ngũ sắc thần quangl!"
Ngũ sắc thần quang: Thiên phú thần thông (thần thông duy nhất giữa trời đất) thân quang này gôm năm màu, xanh, vàng, đỏ, đen, trắng, là tiên thiên nhất tức, hỗn độn nguyên khí, trong lúc sinh ra ngũ hành, trong ngũ hành, không vật nào không quét sạch.
"Chết tiệt, ngũ sắc thần quangl!"
Tần Phong lập tức buột miệng chửi thề, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ duy nhất.
Mặc dù hắn biết dê có thể nổ lớn nhưng không ngờ lại có thể nổ lớn đến vậy, trực tiếp nổ ra ngũ sắc thần quang trong truyền thuyết, vẫn là thiên phú thần thông duy nhất giữa thiên địa.
"Tần Phongl!" Tất cả mọi người cũng phát hiện ra Tần Phong, không ngờ hắn còn dám quay lại.
"Dê, ngươi đối với ta thật là tốt!"
Tần Phong không có thời gian để ý đến Long Ngạo Thiên và những người khác, chỉ muốn hoàn thành lời hứa cuối cùng với dê.
Nói sẽ rắc đại hồi thì sẽ rắc đại hồi, tuyệt đối sẽ không vì nó bị Long Ngạo Thiên chém làm đôi mà một nửa rắc đại hồi, một nửa rắc ớt cay.
"Chết tiệt, ta phải mau chóng rời đi!"
Triệu Trường Sinh nhìn thấy Tân Phong, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Y tưởng rằng tên tai họa Tần Phong đã chạy rồi, sự an toàn của bản thân được đảm bảo nhưng không ngờ hắn lại dai như đỉa.
Nhưng còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy, Tân Phong đã chủ động ôm dê tiến lại gần.
"Lão Triệu, nhích sang một chút!"
Tần Phong dựa vào khuôn mặt dày hơn cả tường thành, lại trần truông chạy đến bên cạnh Triệu Trường Sinh.
"Đúng vậy, nhích sang một chút!"
Tiểu Bạch thấy Tần Phong đến, cũng theo đó tiến lại gần.
"Ngươi có thể mặc quần áo vào được không!"
Triệu Trường Sinh hoàn toàn phát điên, hận không thể đánh chết tên biến thái này.
Cả ngày chạy khắp nơi với cái mông trần cũng đành thôi, còn nhất định phải chen chúc với mình, không biết còn tưởng hắn có sở thích đặc biệt gì. "Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tử chi tử cấp thần thoại phát điên, nhận được 20 vạn điểm phản diện!"
"Được rồi!"
Tần Phong miễn cưỡng lấy ra một bộ quần áo mặc vào.
"Tần Phong, chết đi!"
Ngay khoảnh khắc Tân Phong mặc quần áo vào, Tâm Ngữ tiên tử lập tức giết tới.
Chỉ thấy nàng như một đóa sen trắng nở rộ, đôi tay trắng nõn như ngó sen nhanh chóng kết ấn, đầu ngón tay lập tức lưu chuyển linh quang trong suốt, còn khẽ mở môi đỏ thốt ra một chuỗi pháp quyết huyền ảo, giọng nói trong trẻo du dương, như tiếng đàn trời.
Tiếp đó một luông ánh sáng bảy màu từ lòng bàn tay nàng bùng phát ra, như sao băng trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, mang theo tiên khí vô tận bắn về phía Tân Phong.
"Chết tiệt, lại nhắm vào tal"
Tần Phong lập tức buột miệng chửi thề, theo bản năng muốn chạy trốn.
"Ta đã biết ngay là tên này sinh ra không có lòng tốt..."
Triệu Trường Sinh như thể đoán trước được dự đoán của Tần Phong, đưa tay túm lấy người, ép ra một ngụm máu tươi thảm thiết: "Tần sư đệ, ta vừa bị Long Ngạo Thiên đánh thương, ngươi mau dùng bảo bối hồ lô của ngươi thu lấy công kích của nữ nhân kia đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận