Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 158. Tự Tin Ở Đâu Ra

Chương 158. Tự Tin Ở Đâu Ra
Có thành tựu cao như vậy trên kiếm đạo, lại còn có tinh lực đi nghiên cứu thân pháp, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới Súc Thổ Thốn Địa, thậm chí rất nhiều tu sĩ Nguyên Đan cảnh cũng khó có thể lĩnh ngộ được.
Hưu một tiếng!!
Chỉ thấy Tần Mộc Tuyết không kịp chờ đợi mà bắn ra xuyên vân tiễn, trên bầu trời vang lên tiếng nổ lớn, một chữ “Lục” hiện ra.
Lúc này ——
Thiên Quân, Vạn Mã đang dựa theo phân phó của Tần Phong, đi lan truyền nhưng tin tức giả về bọn người Lâm Tam ở khu vực gần đó.
“Đây là tín hiệu của lão đại!!”
Sau khi Thiên Quân, Vạn Mã nhìn thấy xuyên vân tiễn thì vội vàng phi nước đại về hướng của Tần Phong.
“Cứu binh của Tần gia tới rồi sao!?”
Nam Phong Công chúa nghe được động tĩnh thì lập tức quay đầu nhìn lại, kết quả nhìn thấy người mà đời này nàng không thể quên được, tiện nhân Tần Phong. Cái này làm cho nàng vốn là tâm tình đang tốt liền lập tức trở nên hỏng bét trong nháy mắt.
"Tần Phong, chỉ với hai người các ngươi mà cũng dám tới đây cứu người!”
Nam Phong Công chúa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Tần Phong.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng bắt đầu lo lắng, Tần Phong tới cứu người là có ý gì, là hắn muốn thông qua cứu người một lần nữa trở về Tần gia, hay là mang theo mục đích gì, không để cho ai biết.
"Ai nói chỉ có hai người bọn họ!"
Tần Mộc Tuyết từ trên không đáp xuống, tự hào nói: “Lần này Tần Phong đệ đệ tiến vào bí cảnh Côn Luân, thế nhưng lại mang theo Thiên Quân Vạn Mã, vừa rồi ta bắn xuyên vân tiễn, đại quân nghe tin sẽ lập tức tới ngay, hiện tại thế công và phòng ngự đã thay đổi, người rơi vào thế bất lợi chính là ngươi, Nam Cung Công chúa."
"Thiên Quân Vạn Mã! !"
Đệ tử trong Tần gia lập tức tinh thần phấn chấn, sẵn sàng chuẩn bị một đợt tấn công.
Ầm ầm!!
Hai bóng người cao lớn mắc áo giáo từ trên trời giáng xuống, nhấc lên một trận bụi bặm. . .
"Thiên Quân Vạn Mã!?"
Nam Phong Công chúa triệt để chọc cười.
Người khác có lẽ không biết rõ Thiên Quân Vạn Mã của Tần Phong, nhưng nàng là từ Âm Nguyệt hoàng triều trở về, cho nên biết rõ Thiên Quân Vạn Mã là cái gì.
Bất quá chỉ là hai tiểu đệ của Tần Phong mà thôi, Tần Mộc Tuyết thế mà cũng không cảm thấy ngại, đem bọn hắn xem như cứu binh.
"Các ngươi là. . ."
Tần Mộc Tuyết sững sờ nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng chẳng biết tại sao lại có dự cảm không tốt.
"Ta là Thiên Quân!"
"Ta là Vạn Mã!"
Thiên Quân, Vạn Mã vừa lên sân khấu, liền khiến cho đệ tử Tần gia gào thét trong lòng.
Mẹ nó!!
Hắn nói Thiên Quân Vạn Mã, hóa ra là tên của hai người này!
"Đây chính là Thiên Quân Vạn Mã mà ngươi nói!?"
Khóe mắt của Tần Mộc Tuyết không khỏi giật giật, tỏ vẻ sau này mình nhất định không thể miệng lưỡi của tên nam nhân này.
"Đương nhiên!"
Tần Phong cuồng vọng ngạo mạn nói: "Nam Phong Công chúa, các ngươi đã bị bao vây, nếu như ngươi không muốn đám môn sinh thiên tử này có chuyện thì vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
"Bao vây!?”
Tần Mộc Tuyết tức giận đến muốn ngất đi, không rõ Tần Phong lấy tự tin ở đâu ra.
Người ta có hơn nghìn người, nhưng nhóm của nàng chỉ có mấy người lại đòi bao vây người ta, nói bị bao vây còn tạm được.
“Tần Phong, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.”
Bên trong ánh mắt của Nam Phong công chúa lạnh như hàn sương, không nghĩ tới lão thiên gia cũng đang giúp nàng.
Chỉ bằng mấy người bên Tần Phong thì căn bản không thể trở thành đối thủ của hơn ngàn môn sinh thiên tử, nàng muốn tự tay chém đầu chó của Tần Phong để che giấu đoạn lịch sử đen tối kia.
Tần Phong nghiền ngẫm cười nói: "Nam Phong Công chúa, ngươi vẫn tự tin như trước, tuy nhiên so với bộ dáng tràn đầy tự tin của ngươi thì ta còn thích bộ dáng miệng lưỡi dẻo quẹo ngày đó!”
"Giết, giết hắn cho ta!"
Nam Phong Công chúa vì xấu hổ mà nổi giận đùng đùng, dùng tiếng kêu che giấu đoạn lịch sử đen tối không muốn nhắc đến kia.
"Ta nói chuyện này không liên quan gì tới ta, có người tin sao!?" Lâm Tam lộ ra một vòng cười khổ, tỏ vẻ mình là bị bắt buộc.
"Giết!!"
Hơn ngàn môn sinh thiên tử nghe được mệnh lệnh của Nam Phong công chúa thì quả quyết phát động tấn công về hướng đệ tử Tần gia.
“Mẹ nó, liều mạng với bọn hắn!!”
Đệ tử Tần gia cũng không muốn ngồi chờ chết.
Biết mình bị Tần Phong hố thảm rồi, cho nên cũng không còn cơ hội đi tìm viện binh, chỉ có liều chết giết ra một con đường máu, xông vào chém giết môn sinh thiên tử.
Rống!
Tiếng gào thét theo trong hạp cốc truyền ra, tràn đầy sát khí vô tận.
Sau khi đệ tử Tần gia thu hồi trận pháp thì hung thú trong hạp cốc liền xông ra ngoài.
Mặt đất bắt đầu run rẩy, từng đạo hư ảnh to lớn ẩn hiện trong đám tro bụi cuồn cuộn, thân thể dài mấy mét, toàn thân phiếm hồng, trơn bóng, giống như miếng cá sasimi của các nữ streamer hay ăn.
Ma Thiện!
Đám người hơi hoảng hốt, biết rõ Ma Thiên là hung thú quần cư, số lượng tuyệt đối không ít hơn năm trăm con.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ma Thiện điên cuồng lao về phía đám người với âm thanh xé gió sắc bén.
Bọn chúng cũng mặc kệ ai là đệ tử Tần gia, hay ai là môn sinh thiên tử, đối với bọn chúng mà nói thì đây đều là đồ ăn.
Một tên đệ tử Tần gia chưa kịp phản ứng, liền bị Ma Thiện cắn nửa thân thể.
Máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận