Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1097 - Bằng hữu bình thường



Chương 1097 - Bằng hữu bình thường




Lúc này——
Tần Hạo trốn ở phía sau một sườn núi nhỏ không dám lộ đầu, sợ lộ đầu ra bị ca ca phát hiện, sau đó bị kéo đi đánh tiếp một trận.
“Cuối cùng cũng an toàn!”
Tần Hạo thở ra một hơi, sau mới lấy tiểu đỉnh ra xoa xoa, vẻ mặt sa sút hỏi: "Gia gia, ca ca ta nói như vậy là có ý gì?”
"Cái này..."
Long Tượng đại đế từ trong tiểu đỉnh đi ra, trầm mặc một hồi, mới nói: "Nếu lão phu không đoán sai, ca ca ngươi là muốn nói cho ngươi biết, tài nguyên Hoang Cổ có hạn, khi tài nguyên khan hiếm, mọi người sẽ vì tranh đoạt tài nguyên mà ra tay.”
"Tranh đoạt tài nguyên!?"
Vẻ mặt Tần Hạo không khỏi sửng sốt nói: "Vừa rồi ta và ca ca tranh luận đúng sai, làm gì liên quan đến việc tranh đoạt tài nguyên!?”
“Đương nhiên là có rồi!”
Long Tượng đại đế chậm rãi nói: "Bởi vì trên đời người tốt chiếm đa số, mà người xấu chiếm số ít, nếu chuyện gì cũng nói đúng sai, người tốt tất sẽ gia tăng tiêu hao tài nguyên, không bao lâu nữa Đại Tần sẽ lại lâm vào chiến loạn!”
“Cmn, đây là logic chó má gì vậy!!”
Tần Hạo phẫn nộ nói: "Nhiều người tốt sẽ bị vô tình ép buộc, ít người xấu lại có thể ưu tiên lấy được tài nguyên!?”
“Hài tử, ngươi vẫn còn quá trẻ!”
Long Tượng đại đế thở dài một tiếng nói: "Quy củ đã được chế định xong, ngươi không đi tranh tự nhiên sẽ có những người khác đi tranh, giống như tu luyện chính là một đường thiên cơ, hành thì vạn cổ trường tồn, bại thì thân tử đạo tiêu."
“Vậy ta liền phá quy củ chó má này!”
Tần Hạo giống như thiếu niên nhiệt huyết tìm được mục tiêu mới, ánh mắt lóe ra hào quang kiên nghị trước nay chưa từng có...
“Hài tử, ngươi biết rõ hậu quả của việc làm này sẽ như thế nào không!?”
Long Tượng đại đế nhìn Tần Hạo thật sâu, cảm nhận được trái tim xích tử của thiếu niên.
“Biết, sẽ khó khăn trùng trùng điệp điệp!”
Ánh mắt Tần Hạo vẫn kiên định nói: "Nhưng nếu sợ khó khăn liền không làm, vậy trong thiên hạ gần như không có chuyện có thể làm, hỉ có chấp yêu, có thể chống đỡ tuế nguyệt dài dằng dặc, chỉ có yêu quý, không e ngại thế gian vô thường."
“Kiên trì cũng là một loại thiên phú a!”
Long Tượng đại đế lộ ra nụ cười vui mừng, ngay sau đó liền trở lại trong tiểu đỉnh.
Tuy rằng Tần Hạo không có thiên phú yêu nghiệt như ca ca y, nhưng đứa nhỏ này có một trái tim xích tử, có ý chí mà người thường không có, thành tựu tương lai có lẽ thật sự vượt qua Tần Phong cũng nói không chừng.
Về phần Tần Hạo có thể phá vỡ quy củ hay không, sẽ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông.
Bởi vì tất cả mọi người đều có thời gian tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng đã tưởng tượng rằng họ có thể thay đổi thế giới.
Mặc dù cuối cùng không có ngoại lệ, tất cả đều bị xã hội mài giũa góc cạnh, biến thành người muôn hình muôn vẻ, nhưng ít nhất họ đã làm việc chăm chỉ cho ước mơ của họ.
"Tần vương!!"
Ngay khi trong ánh mắt Tần Hạo tràn đầy ý chí chiến đấu, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm mát mẻ.
"Ai!?"
Tần Hạo bị dọa thân thể run rẩy.
Mà khi y nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn lại, liền nhìn thấy Lâm Hồng Đậu đổi lại nữ trang.
Giống như nữ hiệp mặc váy Mã Diện cổ trang, tay cầm bảo kiếm, đón gió mà đứng, làn váy rộng thùng thình mà phiêu dật, lượn lờ như mây khói.
Mái tóc dài xõa ngang vai, dáng người cao gầy thẳng tắp mà hữu lực, giống như ngọn núi kiên định.
Một đôi mắt phượng mị ý tự nhiên, lại lẫm liệt sinh uy, lộ ra một cỗ quyết tâm cùng quyết đoán không thể coi thường.
Để cho y trong lúc nhất thời nhìn ngây người, quên mất Giang Linh.
“Là ta!”
Lâm Hồng Đậu nhìn thấy ánh mắt Tần Hạo.
Trong lòng ngoại trừ cảm thấy ngượng ngùng ra, còn có chút vui vẻ không hiểu sao.
Trải qua thời gian dài ở chung với Tần Hạo như vậy, nàng đương nhiên biết Tần Hạo là người như thế nào.
Không giống như đám lão lục Tần gia kia, Tần Hạo tuyệt đối là một nam hài chính trực thiện lương.
“Thì ra là Lâm cô nương!”
Tần Hạo ý thức được mình thất thố, vội vàng chắp tay hành lễ.
“Tần vương, hữu lễ!”
Lâm Hồng Đậu cũng hành lễ, sau đó trong đôi mắt đẹp có chút không nỡ nói: "Tiểu nữ tử lần này tới tìm Tần vương, là đến cảm tạ ân cứu mạng Tần vương, cùng với tình cảm chiếu cố nhiều ngày.”
"Lâm cô nương muốn đi!?"
Sắc mặt Tần Hạo không khỏi biến đổi, vội vàng truy hỏi: "Nhưng tại hạ chiêu đãi không chu đáo, làm chậm trễ Lâm cô nương?”
“Tần vương hiểu lầm rồi!”
Lâm Hồng Đậu lễ phép giải thích: "Là sư phụ của tiểu nữ tử truyền thư tới, để cho tiểu nữ tử mau chóng chạy về.”
“Như vậy a!”
Trong ánh mắt Tần Hạo tràn đầy mất mát.
Nếu như lý do khác, y còn có thể nghĩ biện pháp giữ lại, nhưng nếu là sư phụ của đối phương, y thật sự không có biện pháp giữ lại.
"Nhị đệ, vị này là!?"
Ngay khi Tần Hạo chuẩn bị cáo biệt, thanh âm Tần Phong đột nhiên vang lên.
“Ca, sao ngươi lại tới đây!?”
Tần Hạo cả kinh đến sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cư nhiên không phát hiện ca ca đến.
Y hiện tại cũng không lo lắng mình bị đánh, mà là lo lắng Lâm Hồng Đậu bị phát hiện.
Nếu thật sự để cho ca ca hắn biết Lâm Hồng Đậu là phản tặc, với tâm tính của ca ca, hắn nhất định sẽ không tha cho đối phương.
“Bái kiến Tần Hoàng!”
Lâm Hồng Đậu trong lòng khẩn trương muốn chết, vội vàng quỳ xuống.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hù thiên tuyển chi tử cấp thần thoại sợ hãi, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
“Tâm lý của đứa nhỏ này không được!”
Tần Phong nhìn thấu nhưng không nói toạc: "Nhị đệ, ngươi đây là giấu Giang Linh ở bên ngoài nuôi tình nhân!?”
"Không phải..."
Tần Hạo vội vàng giải thích: "Ca, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận