Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1058 - Còn muốn giãy dụa!!



Chương 1058 - Còn muốn giãy dụa!!




Lúc này——
Tần Hạo đã bị Giang Linh thu thập xong.
Nhìn Tần Phong sau khi được xưng tôn hào, trong ánh mắt vừa kích động, cũng mang theo vẻ mất mát.
Kích động tự nhiên là Đại Tần khai cương mở rộng đất thành công, mất mát là ca ca sống thành bộ dáng trong mộng của y.
Nhớ rõ từ nhỏ y đã nằm mơ, mang theo Tần gia một đường ca hát mãnh liệt, huyết chiến sa trường, đem văn minh Đại Tần truyền bá bốn phương, y cũng vì thế mà cố gắng.
Nhưng ai biết ca ca giành trước một bước, cảm giác mình sống trong bóng tối của hắn.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả kích sự tự tin của thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
"Đả kích!?"
Tần Phong nghi hoặc liếc mắt nhìn nhị đệ, không rõ tại sao hắn lại bị đả kích.
"Rống!!"
Tây Vực Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh lực của mình, mạnh mẽ phá tan phong ấn bản thân, càng cứng rắn kéo móc sắt câu ở xương rỳ bà xuống, máu tươi giống như không cần tiền mà phun ra.
"Cái gì!!"
Sắc mặt các bộ thủ lĩnh không khỏi biến đổi, không nghĩ tới Tây Vực Vương lại đột nhiên phát cuồng.
"Ừm!?"
Tần Phong nhíu mày nói: "Tây Vực Vương, ngươi còn muốn giãy dụa sao!?”
“Nam nhi thảo nguyên ta thà chết không khuất phục!”
Tây Vực Vương sắc mặt hung tợn hét lớn một tiếng, điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh xông về phía Tần Phong.
Ầm ầm!!
Bốn phía hư không bắt đầu kịch liệt chấn động, như thể một giây sau đều sẽ sụp đổ.
Chỉ thấy quanh thân Tây Vực Vương bắt đầu khởi động năng lượng khủng bố, hóa thành một con hùng sư màu vàng, mở miệng như chậu máu ra, lấy thế không thể ngăn cản đánh về phía Tần Phong.
“Đã như vậy, trẫm liền thành toàn cho ngươi!”
Tần Phong không có chút ý muốn né tránh, tiếng kiếm reo cũng lập tức vang lên.
Chỉ thấy từng đạo kiếm khí mênh mông như biển bao trùm thiên địa, tiếng xé gió bén nhọn hoàn toàn áp chế thiên địa, vô số đạo kiếm khí hội tụ thành dòng sông lớn, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ thế gian.
Ầm ầm!!
Công kích của song phương mạnh mẽ va chạm vào nhau, vô số đạo kiếm khí hóa thành phong bạo quét sạch thiên địa, trong nháy mắt liền đem kim sắc hùng sư xé thành mảnh nhỏ.
"Phốc!!"
Tây Vực Vương phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng bắt đầu cấp tốc giảm xuống.
"Tần Hoàng chi uy, khủng bố như vậy!”
Thủ lĩnh các bộ hít một hơi khí lạnh.
Không nghĩ tới Tần Phong đối mặt với lão đại đế uy tín lâu năm như Tây Vực Vương, cư nhiên ngay cả kiếm cũng không rút liền đem người đánh thành tàn huyết, cũng làm cho bọn họ không dám dâng lên tâm tư nhỏ gì nữa.
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!"
Tây Vực Vương có chút phát điên nói: "Bổn vương khổ tu nhiều năm như vậy, ngươi chỉ mới đột phá đến đại đế, làm sao có thể dễ dàng đánh bại bổn vương như vậy..."
“Nếu cố gắng có thể dùng, thì còn muốn thiên tài làm gì!?”
Ngữ khí Tần Phong vô cùng bình thản, giống như làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
"Phốc!!"
Tây Vực Vương phun ra một ngụm máu tươi.
Không nghĩ tới mình trước khi chết, còn phải chịu đả kích, đồng thời làm cho gã hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng.
“Đã đến lúc bần tăng lên sân khấu rồi!”
Tam Lộng đại sư quyết đoán nắm lấy cơ hội hồi mấu, mắt lộ ra hung quang nói: "Dám tập kích Ngô Hoàng, là đại tội tru cửu tộc!”
"Thiên Khả Hãn thứ tội!!”
Thủ lĩnh các bộ lạc bị dọa vội vàng quỳ xuống, nằm rạp run rẩy trên mặt đất.
“Được rồi!”
Tần Phong vội vàng đi xem biểu diễn lửa trại của tiểu tỷ tỷ, khoát tay áo nói: "Mặc kệ dân tộc gì, lúc nguy vong sẽ có mấy người trung nghĩa, hậu táng đi!”
“Thiên Khả Hãn, Thánh Minh!”
Thủ lĩnh các bộ thảo nguyên vội vàng dập đầu tạ ơn, tâm nhắc tới cổ họng cũng thả xuống.
“Cư nhiên là hậu táng!!"
Tiểu Bạch hâm mộ không cần không cần.
Nhớ rõ khi còn bé nó đã hỏi Tần Phong, nếu mình không cẩn thận chết thì hắn sẽ như thế nào, kết quả Tần Phong không chút do dự nói ra hai chữ nồi táng.
Đối với tâm trí nhỏ bé của nó, gây ra thiệt hại không thể tưởng tượng được.
Cũng là từ một khắc kia trở đi, nó liền thề phải cố gắng tu luyện, từng bước từng bước leo lên cao nhất, nó muốn làm một con tuyệt thế kiếm thỏ!
"Được rồi!?"
Tam Lộng đại sư tỏ vẻ mình rất bi thương.
Vốn định tru di cửu tộc hồi máu, ai biết Tần Phong cư nhiên nói được rồi, tức giận gã chỉ có thể tiến lên, một tay vớt Tây Vực Vương đưa đi hậu táng.
“Xuy!”
Tộc trưởng Yến Vân nhịn không được thổn thức một tiếng, hai người coi như là đối thủ cả đời.
"Cha!!"
Điềm Điềm thấy mọi chuyện đều xử lý xong, vui vẻ hướng về phía cha ruột kêu lên một tiếng.
"Gọi trẫm..."
Tần Phong theo bản năng muốn cướp đáp.
Kết quả sau khi phát hiện trường hợp không đúng, lại vội vàng nuốt lời trở về...
Điềm Điềm có chút hào sảng của nữ nhi thảo nguyên, nhưng giờ phút này cũng không khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh, nàng còn đặc biệt chạy tới nhắc nhở Tần Phong, ai biết hắn một chút cũng không nghe vào, làm cho nàng hiện tại hận không thể đổi nơi sinh hoạt.
"Bảo trẫm nói như thế nào ngươi mới tốt!?"
Tần Phong chỉ là tùy cơ ứng biến, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tộc trưởng Yến Vân tộc không chỉ là quốc trượng đại Tần ta, mà còn là Thảo Nguyên Vương đại Tần, ngươi nên gọi hắn là gì?”
"Phụ thân, phụ vương!?"
Lúc này Điềm Điềm cảm thấy có chút bối rối, thăm dò nhìn về phía Tần Phong hỏi thăm.
“Ừm!”
Tần Phong gật gật đầu, vì cơ trí của mình mà khen ngợi.
"Khấu tạ, Thiên Khả Hãn!!”
Thảo Nguyên Vương kích động quỳ xuống tạ ơn, giống như sợ Tần Phong sẽ đổi ý.
Về phần chuyện Tần Phong cướp đáp, là một chút cũng không có hoài nghi, ngược lại oán giận nữ nhi này, thật sự là ngốc không biết nên hình dung như thế nào, cư nhiên ngay cả xưng hô của cha ruột cũng có thể nhầm lẫn.
Cũng may tần Phong có thể kịp thời uốn nắn sai lầm của Điềm Điềm!
"Vô sỉ!?"
Tử Diên nhịn không được liếc Tần Phong một cái, bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải bị lừa gạt hay không.
"Tần ca ca!!"
Điềm Điềm mắt hạnh bốc lên đào tâm.
Không riêng gì Tần Phong tránh được tình huống xấu hổ, còn bởi vì Tần Phong phong vương cho cha nàng, đêm nay trở về nhất định phải gọi thêm hai tiếng ba ba mới được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận