Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 209. Thiếu Hiệp, Xin Tự Trọng!!

Chương 209. Thiếu Hiệp, Xin Tự Trọng!!
Lúc này ——
Đám người toàn trường cũng nhìn thấy Hựu Dung.
Từ tôn kính đối với Dược Thần cốc, thủ lĩnh của các đại thế lực đều đến chào hỏi.
"Ồ!!"
Tiểu Bạch cũng tò mò đến góp vui, nó nhìn chằm chằm về phía Hựu Dung, đột nhiên mừng rỡ kêu lên: "Thỏ ta biết rõ, ngươi chính là nữ Nại Giáp bên trong mười ba giáp tại Hoang Cổ do Tần Phong thu thập tư liệu tuyển chọn!!”
"Nại Giáp!!"
Đám người liền ngây ngẩn tại chỗ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hựu Dung.
Khoan hãy nói, xác thực thuộc về hạng A!
Đồng thời, tất cả mọi người cũng rất tò mò, mười hai người còn lại đứng đầu trong đánh giá của Tần Phong là ai.
"Nại. . . Giáp! ?"
Tay cầm châm của Hựu Dung không khỏi run lên, khiến cho Nam Phong Công chúa cảm nhận đau nhói.
Vốn dĩ nàng càng nghĩ đối phương là lưu manh, nhưng đợi quay đầu lại thì phát hiện là một con thỏ đáng yêu, nàng thật sự không hiểu tại sao một con thỏ đáng yêu như vậy lại có cái miệng tiện như thế.
Lúc này ——
Tần Phong đã giải độc xong cho tất cả mọi người.
Đang chuẩn bị đến xem Nam Phong Công chúa lựa chọn như thế nào thì ai ngờ vừa tới Tiểu Bạch đã bôi nhọ thanh danh của mình.
“Thực xin lỗi, đứa nhỏ có chút nghịch ngợm!”
Tần Phong xấu hổ đẩy đám người ra, đang muốn đi nắm lấy lỗ tai thỏ, thì ánh mắt lại bị thứ gì đó hấp dẫn, nhịn không được kêu lên: “Ta vốn tưởng rằng Đại Mộc tỷ tỷ đã là thiên hạ vô địch, không nghĩ tới nữ nhân còn mãnh liệt hơn, đây là phu nhân nhà ai…”
"Phốc!"
Đám người toàn trường xém nữa thì ngã ngửa ngay tại chỗ.
Vốn cho là Tần Phong đến giáo huấn con thỏ, ai biết rõ hắn lại có đức hạnh giống hệt còn thỏ nhà mình, điều này cũng khiến cho hình tượng anh hùng mà hắn vừa mới tạo dựng lập tức sụp đổ.
“Nhìn ta làm cái gì!?”
Tần Phong tự tin nói: “Ta là nam nhân, không hút thuốc không uống rượu, vậy háo sắc thì có gì sai!?”
Ây. . ."
Khóe mắt của đám người hơi giật giật, căn bản không cách nào phản bác hắn.
"Phi, lưu manh!"
Mấy vị tiểu tỷ tỷ xung quanh phi một tiếng, không nghĩ tới Tần Phong lại là loại người này.
Tuy nhiên điều này cũng khiến cho các nàng cảm nhận được thân thiết, bởi vì hình tượng trước đó của Tần Phong quá cao lớn, thuộc về loại chỉ có thể nhìn từ xa, không thể với tới.
Hiện tại nhìn bộ dáng ăn khói lửa nhân gian của hắn thì lại khiến các nàng ra tay cũng không cần cân nhắc thương hương tiếc ngọc.
"Vị thiếu hiệp kia, xin tự trọng!"
Hựu Dung nghiêm túc đứng dậy, gần như không có ấn tượng tốt đối với Tần Phong.
Đầu tiên là trong nhà nuôi một con thỏ mập mạp, nói nàng là Nại giáp, sau đó lại tự mình chạy tới nói nàng là phu nhân, đối với một khuê nữ như nàng thì chính là đang bôi đen danh tiết.
"Khó trách lớn như vậy, hóa ra là vú em!”
Ánh mắt Tần Phong bị Nam Phong công chúa hấp dẫn, chỉ thấy nàng đã khôi phục được năng lực hành động, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng mà trốn sau lưng Hựu Dung.
“Ngươi…”
Hựu Dung vốn cho mình là người tốt tính, nhưng trước sau vẫn bị Tần Phong chọc tức không nhẹ.
Nghĩ chỉ cần hắn nói ra một lời xin lỗi thì chuyện này coi như xong, thế nhưng hắn không chỉ có ý xin lỗi mà còn gọi nàng là vú em.
Nàng đường đường là đại khuê nữ chưa xuất giá, làm sao có thể lấy cái thứ kia!!
"Hừ!!"
Vu Lan tức giận hừ một tiếng, quay người không muốn nhìn thấy Tần Phong.
Hiện tại tâm tình của nàng vô cùng khó chịu, đạo quả bị lão Lục trộm mất, tiên tinh còn bị lão Lục cướp đi.
Một chuyến đi này của Lam Ma cung đã không mò được chỗ gì tốt, hơn nữa nàng còn bị Tần Phong chiếm nhiều tiện nghi như vậy, đúng là mất sạch mặt mũi.
Ngược lại là Nguyệt Thần cung Tử Diên, không có tới đào tiên tinh cho nên tránh thoát được một kiếp.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ đắc ý của Nguyệt Thần ngay trước mắt mẫu thân.
“Hựu Dung tiểu thư, thật xin lỗi, lão đại của chúng ta mất máu quá nhiều nên não mới hồ đồ như vậy!”
Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng tới xin lỗi.
Đừng nhìn một bộ siêu thoát phàm trần của Dược Thần Cốc, nhưng trong Hoang Cổ lại có rất nhiều người từng nhận được ân huệ của các nàng, nếu như thật sự đắc tội với Dược Thần tương lai thì thanh danh vất vã lắm mới tẩy trắng được của Tần Phong sẽ lại một lần nữa bị bêu xấu.
"Dược Thần cốc, Hựu Dung!?”
Tần Phong nhíu mày, hắn đã nghe nói về Dược Thần cốc.
Bởi vì người tu luyện thường sẽ xuất hiện nhiều sai lầm trong quá trình tu luyện, dẫn đến làm thân thể bị thương, thế nhưng lại không thể tự mình phát hiện ra. Đó được gọi là ám thương, nếu là năm dài tháng dài tích lũy sẽ khiến cho con đường tu luyện trở nên khó khăn.
Do đó, y thuật của Dược Thần cốc đã xuất hiện, mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ tìm đến Dược Thần cốc để trị liệu ám thương.
Tuy nhiên đối với người tu luyện Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa quyết đến đại viên mãn như hắn thì ám thương căn bản không tồn tại, cho dù ám thương khó phát hiện đến đâu cũng có thể chữa được.
Bây giờ Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa quyết của hắn đã tu luyện đến ngũ trọng thiên, hắn không dám nói đến chặt đầu bất tử, nhưng trái tim bị đâm xuyên thì vẫn có thể khôi phục được.
Về phần gãy cánh tay, đoạn tuệ căn gì đó thì hai ba ngày liền có thể mọc ra.
Vẫn là câu nói kia, muốn giết hắn thì ít nhất phải tập hợp đủ bảy thiên tuyển chi tử, ngoại trừ Đường gì kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận