Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1195 - Phương Trường, ngươi cũng không muốn. . .



Chương 1195 - Phương Trường, ngươi cũng không muốn. . .




"Hảo kiếm!!"
Trong lòng Tần Phong không khỏi cả kinh.
Có thể rõ ràng cảm giác được một kiếm này của Uyên tổng là hạn mức cao nhất của đại đế sơ giai, chứ tuyệt đối không phải hạn mức cao nhất trên kiếm đạo của hắn ta, lĩnh ngộ của ngươi này thật sự đã vượt xa chính mình và Lâm Tam.
Ầm ầm!!
Phật ma kim thân va chạm mạnh mẽ với kiếm ảnh.
Kiếm ảnh quét ngang, mặt đất vỡ vụn.
Kiếm khí tứ tán xẹt qua không trung, phát ra âm thanh kỳ ào mà bén nhọn, ngay sau đó hình thành vòng xoáy năng lượng cuồng bạo, cuốn tất cả mọi thứ xung quanh rồi hủy diệt.
"Phốc!!"
Phương Trường lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngực bốc lên lợi hại.
Cho dù y dốc hết toàn lực, dùng giá trị tức giận đầy vạch, thì vẫn không cách nào chiến thắng Lâm Uyên, thật giống như không cách nào leo lên một ngọn núi cao, chỉ có thể mang theo ánh mắt kính sợ mà ngẩng đầu nhìn lên.
“Phương Trường, ta đến trợ giúp ngươi!”
Diệp Thần giơ cao Ngân Long Thương hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy mũi thương tản ra khí tức hung sát, ẩn chứa lực lượng vô tận, ngay sau đó hóa thành một con kim long khổng lồ chói mắt gào thét mà ra.
Long Khiếu Cửu Thiên!!
Tiếng rồng gào thét đinh tai nhức óc, làm cho hư không kịch liệt chấn động.
Không chỉ tản mát ra uy áp không cách nào ngăn cản, làm cho người ta cảm thấy linh hồn đều đang run rẩy, những nơi đi qua, không gian vỡ vụn, mặt đất run rẩy, giống như tận thế đã sớm đến.
“Hừ, không tự lượng sức mình!”
Lâm Uyên giống như tiên vương cao cao tại thượng, rất là khinh miệt liếc Diệp Thần một cái.
Tuy rằng Long Khiếu Cửu Thiên Diệp Thần mới lĩnh ngộ ra đại chiêu, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn không đủ nhìn, căn bản không thể tạo ra chút thương tổn gì đến hắn.
"Chính là hiện tại!!"
Khóe miệng Tần Phong khẽ nhếch lên, lặng lẽ sử dụng tạm dừng thời gian.
Chỉ thấy toàn bộ thế giới giống như bị ấn nút tạm dừng, thời gian của mọi người đều dừng lại trong giây này, cho dù lâm Uyên từng là tiên vương cự đầu thì cũng khó thoát khỏi thời gian tạm dừng.
Chỉ có một mình Diệp Thần là có thể động, muốn làm gì thì làm.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Vẻ mặt của Diệp Thần không khỏi sửng sốt, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Bất quá công kích lúc này của hắn đã không dừng lại được, một chiêu Long Khiếu Cửu Thiên trực tiếp đánh trúng Lâm Uyên.
Ầm ầm!!
Cự long màu vàng gầm thét đụng vào người Lâm Uyên, còn phóng thích ra một cỗ công kích năng lượng khủng bố.
"Phốc!!"
Lâm Uyên phun ra một ngụm máu tươi, người liền bay ra ngoài.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ châm ngòi tam đại thiên mệnh đại chiến, làm thiên tuyển chi tử cấp thần thoại bị trọng thương, đạt được 300 vạn điểm phản diện!”
"Lại là 300 vạn!"
Trong lòng Tần Phong cảm thấy vui sướng, nhưng biểu tình lại ngụy trang thành vẻ mặt mờ mịt.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!?"
Mọi người trong trường lập tức sôi trào, trên mặt đều là sự mờ mịt giống như Tần Phong.
Bọn họ vừa nghe Lâm Uyên nói một câu không biết tự lượng sức mình, kết quả một giây sau người liền trực tiếp bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh, làm cho bọn họ căn bản không có phản ứng kịp.
"Lâm Uyên, ngươi không sao chứ!?"
Lâm gia lão tổ lập tức phản ứng lại, vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế của Lâm Uyên.
Chỉ thấy thân thể Lâm Uyên đã vỡ vụn ra, máu tươi giống như không cần tiền phun ra ngoài, khí tức sinh mệnh cũng cấp tốc giảm xuống.
"Phốc!!"
Lâm Uyên lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới đánh vỡ mặt sẽ đến nhanh như vậy, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền trúng Long Khiếu Cửu Thiên của Diệp Thần.
“Lâm Uyên, chịu đựng!”
Lâm gia lão tổ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, lấy ra đan chữa thương để Lâm Uyên ăn vào.
Chỉ thấy sau khi đan dược chữa thương vào miệng, thanh máu của Lâm Uyên ngừng suy giảm, thân thể nghiền nát bắt đầu nhanh chóng khép lại, sinh mệnh khí tức cũng nhanh chóng tăng lên.
"Không đúng!!"
Lâm Uyên mạnh mẽ ngồi dậy nói: "Không phải phản ứng của ta quá chậm, là thời gian của ta bị tạm dừng!!”
Nói xong ——
Sắc mặt Lâm Uyên liền ngưng trọng nhìn về phía Diệp Thần, xác định thời gian đại đạo chi ấn đang ở trên người đối phương.
Cũng chỉ có thời gian đại đạo chi ấn trong truyền thuyết, mới có thể giải thích Diệp Thần vì sao có thể đả thương hắn, cũng để cho hắn thu hồi tâm khinh thường đối với Diệp Thần.
“Đánh trúng rồi!?”
Trong mắt Diệp Thần nổi lên một tia ngoài ý muốn.
Vốn hắn đã chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến, ai biết Lâm Uyên cư nhiên đứng tại chỗ mặc hắn đánh, làm cho đầu óc hắn nhất thời cũng không kịp phản ứng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ vu oan hãm hại thiên tuyển chi tử cấp sử thi, đạt được 50 vạn điểm phản diện!!"
"Mới 50 vạn!?"
Lập tức tâm tình của Tần Phong liền không xinh đẹp nữa, rất là thật vọng đối với Diệp Thầngie.
Đã qua thời gian dài như vậy, cư nhiên còn chưa thể kéo hào quang lên.
"Cơ hội tốt!!"
Phương Trường nhìn thấy Lâm Uyên bị thương, quyết đoán lựa chọn thừa dịp người ta gặp nguy hiểm.
"Không tốt!!"
Đám người Lâm gia lão tổ biến đổi sắc mặt.
Tuy rằng bọn họ hiện tại còn có hai gã đại đế có thể đánh một trận, nhưng rõ ràng không cùng đẳng cấp cùng Phương Trường và Diệp Thần.
“Phương Trường, cứu mạng!”
Ngay khi Phương Trường chuẩn bị hành động, thì tiếng kêu cứu tuyệt vọng của nữ nhân vang lên
"Thanh âm này..."
Thân hình Phương Trường không khỏi run lên, ánh mắt vội vàng nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy một đám hộ vệ vây quanh một chiếc xe tù, Nam Phong công chúa đang tóc tai bù xù, tay nắm thành sắt, dùng ánh mắt đáng thương nhìn y.
“Phương Trường, ngươi cũng không muốn công chúa của ngươi có việc gì phải không!?"
Tam Lộng đại sư cho Phương Trường một ánh mắt.
Sau đó mang theo nụ cười dâm tà, từng bước đi tới trước mặt xe tù.
“Không cần, ngươi không cần tới đây!”
Đông Phương tiểu thư lộ vẻ mặt hoảng sợ, bị dọa rụt vào góc xe tù.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi gọi to lên, ngươi cho dù kêu rách cổ họng thì cũng vô dụng!”
Tam Lộng đại sư đột nhiên vọt tới trước mặt Đông Phương tiểu thư, một tay bắt lấy góc áo đối phương lộ ra nụ cười điên cuồng.
“Không cần, không cần, cứu mạng!”
Đông Phương tiểu thư liều mạng kéo góc áo.
Không chỉ vẻ mặt hoảng sợ, trong đôi mắt đẹp càng lộ ra tuyệt vọng.
Phàm là nam nhân nhìn thấy đều sẽ tan nát cõi lòng, phẫn nộ xông lên đánh Tam Lộng đại sư, sau đó ôm Đông Phương tiểu thư vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
“Gia hỏa này lại dám cướp kịch!”
Diệp Long không vui mà trốn ở một bên, nghiêm túc hoài nghi con lừa hói này có nghề phụ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận