Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1344 - Qủy đòi nợ



Chương 1344 - Qủy đòi nợ




“Ắt xì!”
Tần Hạo không nhịn được hắt xì một cái, không biết là ai đang nhắc tới y.
“Tần Vương, trời lạnh mau mặc quần áo!”
Hai huynh đệ Tạ Thiên, Tạ Địa đi theo phía sau, thuần thục lấy long bào ra phủ thêm cho Tần Hạo.
“Cút!”
Tần Hạo tức giận không chỗ phát tiết.
Y cũng đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng đám người này vẫn xem như gió thoảng bên tai, chỉ cần y không chú ý một chút, liền lập tức khoác cho ngươi một kiện long bào.
“Được!”
Tạ Thiên, Tạ Địa thuần thục cầm long bào, hấp tấp chạy sang một bên.
“Đến lượt chúng ta!”
Bách Vạn, Đại Quân lập tức hấp tấp tiến lên, chờ đợi cơ hội phủ thêm long bào cho Tần Hạo.
“Cái này chuẩn bị không chỉ có một cái!”
Lâm Tam cái gì cũng không nói, liền lẳng lặng ở một bên nhìn.
“Để cho Lâm huynh chê cười!”
Tần Hạo có chút xấu hổ cười cười, đầu tóc không quên trừng đám người kia.
Chỉ là Tạ Thiên, Tạ Địa, Bách Vạn, Đại Quân không có chút ý tứ xấu hổ nào, ngược lại là một bộ biểu tình heo chết không sợ nước sôi.
“Hiểu rồi!”
Lâm Tam gật gật đầu, chuyển đề tài nói: "Tần vương, hôm nay chúng ta đánh bại 6 vị Đại Đế của triều đình, cùng với tin tức quân hoàng gia đã truyền ra, chính là lúc đại quân khí thế như cầu vồng, chúng ta hẳn là thừa thắng xông lên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh vào kinh đô mới đúng."
“Không phải bổn vương không muốn, mà là không dám!”
Tần Hạo thở dài nói: "Đại đế lần này nhìn như bại, nhưng cũng không bị thương tổn thực chất gì, nói cách khác ưu thế vẫn không ở bên ta, vạn nhất là kế dụ địch xâm nhập của ca, vậy rất có thể toàn quân sẽ bị diệt.”
“Hơn nữa…”
Tần Hạo lại sầu lo nói: "Thái độ của chín vị lão tổ Tần gia ta cũng đen tối không rõ, một khi bọn họ lựa chọn ra tay giúp ca ta, đệ tử Tần gia dưới trướng bổn vương nhất định lâm trận phản chiến.”
“Ách......”
Lâm Tam im lặng tại chỗ, cảm thấy Tần Hạo suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại không phải quân địch có bao nhiêu Đại Đế, mà là quân địch lão đại làm phản rồi, ưu thế hoàn toàn ở ngươi, ngươi muốn đánh thế nào cũng có thể thắng, căn bản không cần cân nhắc những thứ khác.
Một chữ, làm là xong!!
Bất quá lời này hắn cũng không nói rõ, chỉ có thể khuyên Tần Hạo nhanh chóng ra tay.
Tuyệt đối không phải vì y chờ không kịp muốn đâm Tần huynh, thật sự là Tần Hạo quá mức nhân từ, phàm là người hưởng ứng hào triệu tới nương tựa, thì đối phương đều thu lưu vô điều kiện.
Mặc dù Tần Hạo có lòng nhân từ, nhưng tiêu hao mỗi ngày lại là con số trên trời.
Bọn họ thật sự là kéo không nổi, phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lúc này......
Trong quân trướng cách đó không xa.
Khác với tâm tình lo lắng bất định của Tần Hạo, Giang Tuyết cùng Giang Vô Song hai người đang nhàn nhã uống trà.
Trong chiến đấu đánh bại đám người Tam Lộng đại sư, bọn họ đã cơ bản có thể xác nhận mưu đồ của Tần Hoàng, căn bản không lo lắng Tần Hạo sẽ tạo phản thất bại.
Chỉ là không đợi bọn họ nhàn nhã mấy ngày, quỷ đòi nợ liền tự mình tìm tới cửa.
“Cha, mẹ, cuộc sống dạo này sống như thế nào!?”
Giang Linh vừa tiến vào quân trướng, liền bắt đầu khóc lóc kể lể.
Không phải khóc lóc kể lể Tần vương hết lòng lo lắng gầy đi bao nhiêu cân, chính là khóc lóc kể lể đại quân không phát ra quân lương, hoặc là khóc lóc kể lể cứu tế dân tị nạn tốn bao nhiêu tiền lương...
“Con quỷ đòi nợ này sao lại tới nữa?”
Giang Tuyết tay vịn trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Từ sau khi Tần Hạo khởi binh, Giang Linh liền nhớ thương kho bạc nhỏ của hai vợ chồng họ, ba ngày hai bữa chạy đến nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể mình có bao nhiêu không dễ dàng.
“Thân sinh, thân sinh......”
Giang Vô Song hít sâu mấy hơi kéo dài tính mạng, không ngừng nhắc đây là con gái ruột.
Bất quá Giang Linh thấy không ai phản ứng mình, không chỉ không có thu liễm ý tứ, ngược lại khóc càng thêm ủy khuất thê thảm, thẳng đến cha ruột móc ra một nhẫn trữ vật mới ngừng khóc.
“Vẫn là cha ta đau lòng nữ nhi!”
Giang Linh lập tức vui vẻ nhận lấy nhẫn trữ vật, còn không quên quét sạch trà thức ăn trên bàn.
“Trời ạ, ta đây là nuôi ra đồ chơi gì!”
Giang Tuyết tiếp tục đau đầu, tay vịn trán.
Vốn nàng cho rằng mình nuôi một tên trộm, về sau mới phát hiện cũng có thể là một tên cường đạo, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều là vừa ăn vừa lấy, căn bản không xem mình đã là nước hắt ra ngoài.
“Cuộc sống này khi nào mới kết thúc?”
Giang Vô Song cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ hy vọng tốc độ Tần Hạo tạo phản nhanh một chút.
Đồng thời, hắn cũng rất hâm mộ đám người Tam Lộng đại sư, tan ca là có thể tìm vui vẻ ở sông Tần Hoài, không giống bọn họ còn phải tăng ca, chờ lệnh hai mươi bốn giờ.
Hình ảnh vừa chuyển, trong A Phòng cung.
Tần Phong nhìn binh khí chồng chất như núi, thu thập được từ các nơi, cùng với các loại vật liệu quí hiếm, chuẩn bị mở ra kết giới thời gian một ngày bằng một năm, luyện chế ra mười hai Kim Nhân và tượng binh mã.
“Cũng không biết Lâm Hồng Đậu kia có thể đem tin tức truyền ra ngoài hay không!”
Tần Phong nhìn về phía Tiểu Dược Lư, nghĩ có nên chuẩn bị hay không.
Đúng lúc này......
Tần Phong ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, chính là Tâm Nhan tiểu thư đã chạy mất.
Bất quá khi hắn quay đầu nhìn nàng, thấy nàng cũng không phải Tâm Nhan tiểu thư, mà là một tiểu cung nữ bình thường mặc đồ cung nữ.
“Bệ hạ!”
Tiểu cung nữ thấy Tần Phong nhìn qua, vội vàng khẩn trương thi lễ.
“Tâm Nhan tiểu thư!”
Tần Phong cười cười, tiến lên nói: "Ngươi nếu không quên được trẫm thì nói rõ, cần gì ngụy trang thành một tiểu cung nữ đi theo bên cạnh trẫm chứ!?"
“Nô, nô tỳ, không hiểu bệ hạ đang nói cái gì!”
Đôi mắt đẹp của tiểu cung nữ hiện lên một tia bối rối, nhưng ngoài miệng sống chết cũng không thừa nhận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận