Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 709 - Ngọc tỷ truyền quốc



Chương 709 - Ngọc tỷ truyền quốc




"Chủ công, hiện tại làm sao bây giờ!?"
Mộc Tú cũng mười phần im lặng, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Từ bộ dáng của đối phương không khó nhìn ra, hắn quả thật biết bảo tàng ở nơi nào.
Chỉ là đối phương sống chết đều phải tiếp tục liếm chó, trong lúc nhất thời thật đúng là không có một chút biện pháp nào.
"Cũng không biết dùng miệng thì có tác dụng hay không!?"
Tần Phong nghĩ đến nhân vật chính dùng lời nói để tẩy não NPC, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, đứng ở chí cao đạo đức nói: "Tiền bối, vãn bối lấy bảo tàng không phải vì tư dục của mình, mà là vì lê dân thương sinh trong thiên hạ.”
"Ừm!?"
Đám người Mộc Tú lập tức nhìn về phía Tần Phong, biết hắn lại sắp bắt đầu biểu diễn.
"Vì lê dân thương sinh trong thiên hạ!?"
Tam Thu còn chưa gặp qua Tần Phong vô sỉ, lập tức đã bị nguyện vọng vĩ đại của hắn hấp dẫn.
Tần Phong khẳng khái hùng dũng nói: "Hiện nay chùa miếu trong thiên hả hương hỏa không ngừng, lầu các dâm uế đầy trời, thiên pháp không thông nhân đạo, lại tự kiềm chế có thể ân trạch chúng sinh, quả nhiên là sai lầm nối tiếp sai lầm…”
"Thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải thiên hạ của một người, nếu quang minh bị màu xám bao phủ, ta nguyện ý làm mặt trời, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải vì thiên hạ thương sinh đòi lại một cái công đạo!"
“Tốt một câu thiên hạ là của người trong thiên hạ!”
Tam Thu bị nói đến nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong cũng dần thay đổi.
Vốn tưởng rằng Tần Phong là một kẻ vô sỉ, ai biết kết cấu của hắn lại hoành tráng như vậy.
Nhớ tới mình thân là người đọc sách, không lo lắng cho thiên hạ thương sinh, lại vì tiểu tiên nữ muốn chết muốn sống, quả thực hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Chỉ là so với Tam Thu kích động, đám người Mộc Tú thì bình tĩnh hơn nhiều.
Bọn họ là lão công nhân của tập đoàn Tần Phong, tự nhiên biết câu nói kinh điển của Tiểu Bạch.
Đánh Phong trước tiên đánh miệng, đánh muội trước tách hai chân!
Nếu như những lời này không phải từ trong miệng Tần Phong nói ra, bọn họ nói không chừng thật đúng là quỳ xuống cúng bái.
"Vì thiên hạ thương sinh!?"
Nam tử vạn năm liếm chó nhìn Tần Phong thật lâu, rồi ung dung nói: “Tuy ngươi không phải hậu duệ hoàng tộc Đại Yến, nhưng mấy vạn năm thời gian chỉ có một mình ngươi đến nơi này, chứng tỏ ngươi đúng là thiên mệnh sở quy..."
"Nếu trời không cho Đại Yến quang phục, vậy bảo tàng liền thuộc về ngươi đi!"
Nam tử vạn năm liếm chó buông tha giãy dụa, giơ tay lên đánh một cái.
Ba một tiếng!!
Tiếng búng tay thanh thúy vang vọng trong cung điện, theo đó bộc phát ra một đạo kim quang chói mắt.
Chỉ thấy bốn phía hư không vỡ ra mấy chục lỗ lớn, đại lượng tiên tinh, cực phẩm linh thạch, thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí từ trong khe nứt phun ra.
"TM này cũng có thể!"
Tần Phong trong lòng đã vô lực chửi bới.
Biết rõ tính cách hướng nội của hắn, không giỏi ăn nói, còn muốn hắn học lời của nhân vật chính thúc đẩy cốt truyện, lấy được bảo tàng tiền triều.
"Chủ công, ngươi mau xem!”
Mộc Tú đột nhiên kinh hô lên, lôi kéo Tần Phong nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước đại điện xuất hiện một thanh long ỷ màu vàng, còn có một đại ấn vuông vức bày ở trên long án.
“Ngọc tỷ truyền quốc!!”
Đồng tử Tần Phong không khỏi co rụt lại, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Nghe nói Ngọc tỷ truyền quốc này là thời kỳ thượng cổ, thủy hoàng trong truyền thuyết tự tay luyện chế mà thành, là biểu tượng của vương triều chính thống Hoang Cổ.
Nhưng từ sau khi tiền triều Đại Yên diệt quốc, Ngọc tỷ truyền quốc biến mất không rõ tung tích.
Mà Hoàng triều Đại Hạ cùng Âm Nguyệt Hoàng Triều sở dĩ đấu nhiều năm như vậy lại bất phân thắng bại, phần lớn là bởi vì bọn họ không có khối ngọc tỷ truyền quốc này, thế nhân đều không tán thành địa vị chính thống của bọn họ.
Không nghĩ tới Ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết, hôm nay lại rơi vào trong tay hắn!
"Baba, ôm!"
Tiểu ê a mở hai cánh tay nhỏ, muốn được ôm lên.
Chẳng qua lúc này trong mắt Tần Phong đã không thể chứa đựng được bất cứ thứ gì, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọc tỷ truyền quốc, thân thể cũng từng bước đi tới.
Khi hắn cầm lấy Ngọc tỷ truyền quốc, liền thấy 8 chữ thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương. (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi)
"Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương!!”
Ánh mắt Tần Phong lập tức thay đổi, tim đập nhanh lên.
Hắn tin tưởng thế gian này không có nam nhân nào, có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của tám chữ lớn này.
Bởi vì chúng ngoại trừ đại biểu cho quyền lực tối cao vô thượng ra, còn có thể dịch ra, Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.. . .
Ngao!!
Ngọc tỷ truyền quốc đột nhiên sáng lên, truyền đến từng trận tiếng long ngâm.
Chỉ thấy chín hư ảnh kim long từ trong ngọc tỷ truyền quốc bay ra, rất nhanh chui vào trong cơ thể Tần Phong, làm cho linh lực trong cơ thể lập tức sôi trào.
Bang một tiếng!!
Quanh thân Tần Phong bắt đầu xuất hiện một cỗ uy lực đế vương bễ nghễ thiên hạ, khí tức trong nháy mắt tăng lên gần mười lần, uy thế có thể làm cho cả thiên địa đều run rẩy.
Ánh vàng rực rỡ quanh thân, làm cho người ta nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.
“Thiên mệnh gia thân!”
Tần Phong nhìn ngọc tỷ truyền quốc trong tay, biết mình lại có thêm một Buff.
Chỉ cần cầm ngọc tỷ truyền quốc, hắn có thể đạt được buff thiên mệnh gia thân.
Không chỉ có thể có được uy lực đế vương bễ nghễ thiên hạ, còn có thể giúp chiến lực bản thân tăng lên gần gấp mười lần.
Mộc Tú kinh hỉ vội vàng quỳ xuống nói: "Chúc mừng chủ công, thiên mệnh sở quy, nhất thống Hoang Cổ, thiên thu vĩnh cố!”
“Chúc mừng chủ công, thiên mệnh sở quy, thống nhất Hoang Cổ, thiên thu vĩnh cố!
Tề Tu Viễn cũng vội vàng quỳ xuống, trong lòng cũng kích động không chịu được.
Là một nhóm lão nhân viên của tập đoàn Tần Phong, ủng hộ Tần Phong đăng cơ xưng đế, chính là bảo vệ lợi ích của bản thân bọn họ.
Trước kia y làm đao khách lang thang không được chọn, hiện tại y phải toàn lực ủng hộ Tần Phong đăng cơ, thay Ngô Hoàng mở rộng lãnh thổ, san bằng tất cả địch nhân, tranh thủ lăn lộn với một thế gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận