Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 296. Bảo Vật Thiên Cơ

Chương 296. Bảo Vật Thiên Cơ
Màn đêm buông xuống.
Tần Phong theo sông Tần Hoài trở lại úy Trúc phong, vừa mới tiến vào phòng trúc nhỏ thì đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Chỉ thấy Hựu Dung đang nhàn nhã trên một tấm chiếu trúc đung đưa, một bên vui thích uống trà, một bên vui vui vẻ vẻ lật xem cuốn “Cao lãnh đại ma vương muốn hôn hôn ta”.
“Uy, ngươi tiến vào của nữ nhân mà không gõ cửa sao!?”
Hựu Dung hoảng hốt đặt chén trà xuống, vội giấu sách sau lưng mình, bộ dáng cực kỳ giống như bị người ta phát hiện mình đang đọc sách sắc.
"A, tại sao ngươi còn chưa đi!?”
Tần Phong vô cùng kinh ngạc.
Hắn vốn nghĩ mình bế quan một tháng, tiểu Y Tiên Hữu Dung này đã sớm chạy mất, nhưng không ngờ nàng không rời đi mà còn chiếm đoạt phòng trúc của hắn.
"Ngươi cho rằng bản Y Tiên không muốn đi sao!"
Hựu Dung không vui thấp giọng thì thào một câu
Sau khi bị Tần Phong lễ phép mới về xem bệnh miễn phí, nàng liền bắt đầu lên kế hoạch làm sao thoát khỏi móng vuốt của tên đại ma vương này, nhưng ai biết đại ma vương này quá hung tàn, một lời không hợp liền mang binh đi diệt mấy vạn người của Kim Ưng tông.
Thử hỏi, một tiểu Y Tiên mềm mại như nàng, làm sao dám không từ mà biệt!?
"Không đi cũng tốt.”
Tần Phong không có công phu để nghe lý do tại sao Hựu Dung chưa rời đi, hắn tiến lên, nắm lấy tay nhỏ của nàng.
"Uy, ngươi, ngươi muốn làm gì!?"
Hựu Dung bị hành động của Tần Phong làm cho giật nãy mình, mắt nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài, nhưng nghe câu vừa đúng lúc của Tần Phong thì trái tim nhỏ lập tức đập loạn.
Không phải là hắn đang muốn một lần là nổi tiếng!?
“Ta có chuyện quan trọng, muốn nhờ người giúp đỡ, gấp gáp lắm!”
Tần Phong liếc mắt nhìn vào phòng trúc nhỏ.
Cảm thấy nơi này không phù hợp, thế là liền lôi léo Hựu Dung đi đến bên giường.
Một tháng trước hắn mang binh diệt Kim Ưng tông, hệ thống liền nhắc nhở Kim Ưng tông có cơ duyên dành cho nhị đệ.
Phi!
Cho tới bây giờ cũng không có cơ duyên gì, chỉ là chiến lợi phẩm của Tần Phong mà thôi.
Thế nhưng hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được cái gọi là bảo vật cơ duyên, ngược lại lại phát hiện ra một túi hạt giống không biết tên.
Vì không muốn lãng phí chất lỏng thần bí bên trong bình Thiên Bảo Nguyệt Quang, cho nên hắn cần phảo tìm một nhân sĩ chuyên nghành đễn phân tích rõ ràng, vạn nhất trống phải cây độc dược thì không phải ăn xong liền đi chầu diêm vương.
“Chuyện quan trọng? Rất gấp gáp? Chúng ta chỉ mới quen biết nhau được một tháng, coi như ngươi có gấp gấp thì cũng phải theo quá trình, không bằng để ta về Dược Thần cốc tìm sư phụ…”
Khuôn mặt của Hựu Dung đỏ đến mức muốn nhỏ máu, trăm phần trăm khẳng định Tần Phong là nhịn không nổi.
"Không cần phiền toái như vậy, ngươi tới trước, không được lại đi tìm sư phụ ngươi!" Tần Phong đặt mông ngồi ở trên giường, bắt đầu lấy cái túi nhỏ kia từ trong nhẫn trữ vật.
"A!?"
Hựu Dung sợ ngay người, trong hô to tên biến thái.
Nếu nói nàng không được thì còn có thể hiểu, dù sao nàng cùng một tiểu y tiên mềm mại, nhưng tìm sư phụ nàng làm cái quỷ gì, sư phụ nàng là nam nhân đấy!?
Không đợi Hựu Dung tiếp tụp não bổ, Tần Phong đã nhanh chóng lấy ra túi hạt giống.
Soạt một tiếng!
Đổ hạt giống ra giường, số lượng hơn phân nữa.
Khác với hạt giống lương thực mà các bách tính bình thường hay gieo trồng, những hạt giống này giống như hạt giống của thiên tài địa bảo, lóe ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như từng khỏa bảo thạch.
Hựu Dung sững sờ, hỏi: “Ngươi kéo ta tới đây là vì phân biệt hạt giống!?”
"Đúng a!"
Vẻ mặt Tần Phong khó hiểu, nói: “Cái bàn quá nhỏ, để trên giường mới đủ, làm sao? Có vấn đề gì không!?”
"Ách, không có!"
Khuôn mặt Hựu Dung đã đỏ như đít khỉ, tay chân lúng túng đến mức muốn đào ra mấy cái hố trong phòng.
Nàng cảm thấy việc này không thể trách nàng, hoàn toàn là Tần Phong lừa dối nàng, ai lại trải hạt giống trên giường, muốn mua vui sao!?
...
Thiên Hồng thư viện.
Hai vị thánh tử Diệp Long, Trần Tổ che lấy mông, khập khễnh đi ra.
Trần Tổ mở miệng nói: "Diệp huynh, vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được, Tần Phong đột phá Thiên Tông cảnh thì mạnh lên bao nhiêu."
"Xác thực rất mạnh!"
Diệp Long đáp: "Bất quá cũng may hiện tại trong tay hắn không có binh quyền, chỉ cần hai người chúng ta liên thủ liền có thể áp chế hắn, huống chi ngày mai hắn sẽ phải bị đày vào Vạn Ma tháp, chỉ bằng lực lượng bây giờ của hắn có thể thoát ra hay không thì vẫn còn là một ẩn số.”
"Cũng đúng!"
Trần Tổ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng đã bắt đầu điều chỉnh chiến lược.
"Kết minh không kết tâm!"
Đế Sư Vô Đạo nhìn hai người rời đi, liếc mắt liền nhìn ra bọn hắn mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Lúc này ——
Hựu Dung đã phân biệt hạt giống ra, Tần Phong cũng ghi chép lại, chuẩn bị diện tích trộng trọt bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
"Đây là. . ."
Ánh mắt của Hựu Dung bị hấp dẫn bởi một hạt giống không đáng chủ ý.
Khác với các loại hạt giống đang tỏa ra ánh sáng lập lòe, bề ngoài của nó nhìn qua giống như hạt giống hạt nhân bình thường.
Khô khan, lộn xộn, không mượt mà chút nào!
"Cái này không phải là cơ duyên của nhị đệ đi!?"
Tần Phong lập tức tỉnh táo tinh thần.
Theo kinh nghiệm mười năm của một mọt sách, bảo vật có thể trở cơ duyên của nhân vật chính thường có bề ngoài rất bình thường, cho dù năm tháng thay đổi như thế nào thì cũng không có ai phát hiện vẻ đẹp bên trong nó.
Thẳng đến khi nhân vật chính phát hiện nó từ trong biển người, từ đây liền có một đoạn truyền kỳ lưu truyền vạn cổ.
“Thỏ ta cảm giác cái này ăn rất ngon!!”
Tiểu Bạch không ngừng nuốt nước bọt, chảy chảy nước miếng, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm hạt giống hạnh nhân trong tay Hựu Dung.
"Có đúng không!?"
Tần Phong cầm hạt giống hạnh nhân lên nhìn thử, sau đó đặt bên miệng Tiểu Bạch.
Theo kinh nghiệm mười năm của một mọt sách, trùm phản diện trắng trợn cướp đoạt cơ duyên của nhân vật chính thường rất dễ bị phản phệ, cho nên tốt nhất cứ để Tiểu Bạch thử trước.
Thành thì tất cả đều vui vẻ, không thành thì bỏ lên nồi, nhóm lửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận