Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1729 -



Chương 1729 -




Minh Quang chậm rãi mở miệng nói: "Hắn sở dĩ chậm chạp không phi thăng, chính là đang chờ phu nhân của mình Lục Mạn Mạn, lần này cũng sẽ giúp phu nhân của mình độ xong lôi kiếp trước lại tự mình phi thăng."
“Vẫn là làm nữ nhân tốt hơn!”
Quang Thiên nhịn không được cảm khái nói: "Cho dù mình không cố gắng, cũng có thể tìm một người đàn ông nuôi mình, không giống đàn ông chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình, tất cả đều cần tự mình gánh vác.”
“Chỉ là chuyện nhỏ, tướng quân cần gì phải phiền não chứ!?”
Một thanh âm xinh đẹp quyến rũ vang lên.
Chỉ thấy Đông Phương tiểu thư xoay eo thon nhỏ đi tới, phía sau còn có hai người Mộc Tú, Nhâm Hoàn, vẻ mặt không nỡ nhìn sông Tần Hoài.
“Ách......”
Quang Thiên lập tức không lên tiếng nữa.
Mặc dù hắn ta hết sức hâm mộ làm nữ nhân, nhưng lại không có dũng khí một đao như Đông Phương tiểu thư.
“Tướng quân!”
Đông Phương tiểu thư nhảy lên trên thiết giáp Xích Thỏ, ghé vào sau lưng Quang Thiên ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Ta là người từng trải, có kinh nghiệm, có muốn ta tự mình giúp ngươi cầm đao hay không?"
“Ô ô......”
Quang Thiên vội vàng chuyển đề tài: "Con lừa trọc đâu, sao hắn còn chưa ra?"
“Hẳn là sắp rồi......”
Mộc Tú Hào nhìn mắt nói: "Con lừa trọc nói ở chung lâu như vậy cũng có tình cảm, trước khi đi dù thế nào cũng phải đi tạm biệt người ta một chút."
“Đại sư thật đúng là người chung tình!”
Nhâm Hoàn lập tức cảm khái một tiếng.
Mặc dù hắn ta cũng muốn đi tạm biệt tiểu tỷ tỷ một chút, nhưng không có nhanh như Tam Lộng đại sư.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện...
Tam Lộng đại sư xách quần đi ra, phía sau thì truyền đến một trận u oán thở dài.
“Đại sư chính là đại sư!”
Quang Thiên lập tức giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kính nể nói: "Xong chuyện phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại tiếng thở dài của nữ nhân......
“Đúng!”
Mọi người gật đầu khen ngợi, cũng cảm thấy kính nể.
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực, rất ưu thương: "Người này đi theo Thủy Hoàng chinh phạt tiên giới, cũng không biết là hung hay cát, lại càng không biết tiên giới có thiếu nữ lương gia đang chờ bần tăng hay không.”
"Yên tâm, có!"
Mộc Tú mong chờ nói: "Lần trước liên hệ với Phụng Thiên tiên giới, từ chỗ hắn biết được, tiên giới so với Hoang Cổ chúng ta hỗn loạn hơn nhiều, rất nhiều nam tử chết trận sa trường, lưu lại rất nhiều tiểu tức phụ thủ tiết và thiếu nữ lương gia.”
“Thật sao!?”
Tam Lộng đại sư lập tức tỉnh táo tinh thần, không thể chờ đợi được muốn nhanh chóng phi thăng.
“Vậy thiếu nam nhà lành thì sao?”
Đông Phương tiểu thư đột ngột hỏi một câu, nhìn ra được vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
“Ách......”
Mọi người liền hết chỗ nói, tỏ vẻ cái này thật không biết.
“Được rồi, đi thôi!”
Quang Minh lười phản ứng với đám PSP này, trực tiếp giục ngựa bay vút lên trời.
Hình ảnh vừa chuyển, tổ địa Tần gia.
Chỉ thấy Tần Hạo hôm nay không xử lý chính vụ, ngồi xếp bằng dưới gốc cây cổ thụ, quanh thân lóe ra một phù văn màu vàng kim, khí tức càng liên miên không dứt như nước lũ.
Tuy rằng hắn ta hiện tại bị vây ở trên ngôi vị hoàng đế không thể phi thăng, nhưng dưới sự trợ giúp của cây cổ thụ vẫn nhanh chóng tăng lên.
Sau khi trải qua tu luyện dài đến hai năm rưỡi, Cổ Long Thần Tượng Trấn Ngục Kính của hắn ta đã đột phá đến lực lượng ba mươi Long Tượng, hơn nữa còn xa mới đạt tới cực hạn thân thể của hắn ts.
“Ca ca, ngươi đừng bỏ rơi ta!”
Tần Hạo đột nhiên mở mắt, lóe ra sắc bén phá tan mây xanh.
Hiện tại hắn ta có được lực lượng ba mươi Long Tượng, cảm giác lòng tự tin tang cao, đừng nói phóng nhãn toàn bộ Hoang Cổ, coi như là ca của hắn ta bây giờcũng chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn ta.
“Bệ hạ!”
Thái sư Vô Đạo thấy Tần Hạo tu luyện xong, vội vàng mang theo một xe tấu chương tới.
“Ách......”
Tần Hạo nhìn một xe tấu chương, tâm tình trong nháy mắt liền không ổn.
Hắn ta hiện tại trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hối hận, làm Vương gia tiêu dao không chịu, nhất định muốn đầu óc rút ra khởi binh tạo phản, khiến cho chính mình mỗi ngày đều có tấu chương xử lý không xong.
Điểm chết người chính là......
Vợ Giang Linh còn mang thai, đoàn ca múa cũng bị giải tán.
Đối với người đã từng ăn thịt mà nói, quả thực so với giết hắn ta còn khó chịu hơn.
“Hả!?”
Tam Thu vẫn luôn ở đây, đang đứng cách đó không xa.
Thấy Tần Hạo muốn lười biếng làm việc, lập tức cầm lấy bút chờ đợi thời khắc săn giết.
“Đậu xanh!!”
Tần Hạo trong lòng điên cuồng nói tục, nhưng không dám nhỏ giọng beep beep.
Nếu như nói trên đời này có người mà Nhân Hoàng không dám đắc tội, vậy nhất định là những sử quan này, nhất là vị sử quan này vẫn là do ca hắn ta an bài, được cha mẹ hắn ta công nhận.
“Nói đi!”
Tần Hạo không thể không cúi đầu trước hiện thực, rất là bất đắc dĩ: "Trong khoảng thời gian trẫm bế quan tu luyện này, = có chuyện gì lớn xảy ra không!?"
“Hồi bẩm bệ hạ!”
Thái sư Vô Đạo trả lời: "Hiện tại tham quan ô lại trong triều đã bị dọn sạch, mười tám học sĩ thay bệ hạ tuần tra thiên hạ, người tu luyện tề tụ ở Thái học viện học tập, toàn bộ Hoang Cổ có thể nói là một mảnh hòa bình, phồn vinh, chỉ có con cháu Tần gia ỷ vào thân phận hoàng tộc ức hiếp nhỏ yếu, khắp nơi gây thị phi.”
“Lại là bọn họ......”
Tần Hạo lập tức cảm thấy đau đầu.
Không phải hắn ta không muốn xử lý đám người này, mấy vị lão tổ Tần gia đều ở đây, xử lý một người là có thể có một đống người đến cầu tình, thậm chí còn có thể mời ra mấy vị lão tổ này.
“Bệ hạ!”
Thái sư Vô Đạo vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại con cháu hoàng tộc đã thành tai họa mọi người kêu đánh, nếu lại mặc kệ, nhất định sẽ nguy hại căn cơ Đại Tần ta!!"
"Không ở vị trí của trẫm, nói trẫm xử lý chuyện này, dễ; ở vị trí của trẫm, nói trẫm xử lý chuyện này, khó!"
Tần Hạo thở dài một tiếng, không có ý trừng phạt.
Trước kia hắn ta không hiểu tại sao ca ca lại dung túng đệ tử Tần gia, nhưng sau khi hắn ta trở thành Nhị Nhân Hoàng của Đại Tần, dường như hiểu rõ lực cản cũng không phải đến từ mấy vị lão tổ của Tần gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận