Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1694 -



Chương 1694 -




"Còn có lệnh bài này, ngươi cũng cầm lấy!"
Tần Phong thấy Tiểu Tam Tam mẫn cảm như thế, liền lấy ra lệnh bài của Tứ trưởng lão.
“Đây là lệnh bài trưởng lão!?”
Lâm Tam nghe đệ tử Thiên Phủ viện đề cập qua, thế là lập tức giơ tay cự tuyệt nói: "Tần huynh, đây là Tứ trưởng lão cho ngươi, ta tuyệt đối không thể nhận..."
“Lâm huynh, ngươi nghe ta nói...”
Tần Phong vội vàng nhét qua, nói: "Có khối lệnh bài này, ngươi làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể dựa vào lệnh bài này, tiến vào tầng thứ tám của Tàng Thư Các, tùy ý lật xem công pháp bí tịch..."
“Cái này......”
Lâm Tam nhìn lệnh bài, lập tức liền do dự.
Đối với tầng thứ tám trong Tàng Thư Các của Tiên Minh, y đã nghe sư huynh trong Thiên Phủ viện nói quá, công pháp thất nhất cũng từ đạo giai hạ phẩm, thật sự là hấp dẫn trí mạng đối với y.
“Lâm huynh, ngươi không cần lo lắng cho ta!”
Tần Phong dường như nhìn thấu Lâm Tam đang do dự cái gì, cho nên mới khẽ cười nói: "Trước đó đi rèn luyện ở bên ngoài, ta đã đắc tội với không ít người, do đó mấy năm tới chỉ ó thể tị nạn trong Tiên Minh, thật sự không cần dùng tới khối lệnh bài trưởng lão này.”
“Được rồi!”
Lâm Tam do dự một hồi, vẫn gật đầu nhận lấy.
Hiện tại y đã không phải là Tiểu Bạch mới vừa phi thăng Tiên giới cái gì cũng không hiểu, tự nhiên cũng nghe nói về chuyện Tần Phong có được Đại Tiên Thiên chí bảo, bị các thế lực lớn Tiên giới theo dõi.
Thay vì ở chỗ này lề mề, không bằng nhận lấy hảo ý của Tần Phong, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, cũng có thực lực đi cứu Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ để thiên tuyển chi tử cấp thần thoại nợ mình một phần ân tình, đạt được 100 vạn điểm phản diện!”
“Không hổ là tiểu Tam Tam…”
Tần Phong vui sướng nói: "Mặc kệ dùng dạng tư thế gì, đều có thể thoải mái ép chất béo!”
“Hả!?”
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy mười phần khó hiểu.
Theo lý thuyết chủ ngaann của nó đều là điển hình ăn nhiều lấy nhiều, nhưng hôm nay lại chủ động hào phóng tặng cho Lâm Tam, khiến nó thực sự không rõ là Tần Phong phát hiện lương tâm, hay là đang mưu tính kế hoạch gì đó không muốn người khác biết.
“Không thể!”
Không riêng gì Tiểu Bạch nghĩ mãi mà Tháp gia cũng nghĩ mãi không ra.
Trong ấn tượng của ông, Tần Phong chính là một con sói xám lớn âm hiểm giảo hoạt, Lâm Tam lại là một con cừu nhỏ đơn thuần, nhưng hiện tại sói xám lớn không chỉ không ăn cừu nhỏ, còn chủ động đưa tới cỏ non tươi mới cho cừu nhỏ.
Có hợp lý không!?
Cái này rõ ràng không hợp lý!
“Lâm huynh!”
Tần Phong lại cười híp mắt nói: "Ta nghe nói gần Tiên Minh có bát đại hồ đồng, bên trong là một ít tiểu tỷ tỷ có thân thế đáng thương, vì chúc mừng chúng ta gặp lại trên Tiên giới, không bằng hai ta đế cứu trợ các nàng?”
“Bát Đại Hồ Đồng!?” (Bát đại hồ đồng không chỉ là nơi mua bán sắc dục mà còn là điểm gặp gỡ giữa nhiều loại người thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau.)
“Tiểu tỷ tỷ thân thế đáng thương!”
Vẻ mặt Lâm Tam đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cảnh giác.
Căn cứ vào kinh nghiệm của y và Tần Phong, mỗi khi y gặp nguy hiểm, Tần Phong nhất định sẽ không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu, nhưng khi y không gặp nguy hiểm, Tần Phong nhất định sẽ lôi kéo y đi thanh lâu tìm niềm vui.
"Chúng ta mau đi!"
Tần Phong cười híp mắt giữ chặt Lâm Tam, chuẩn bị dẫn y đến Bát Đại Hồ Đồng.
“Tần huynh, cái này coi như thôi đi!”
Lâm Tam lập tức giãy dụa cự tuyệt nói: "Ta mới vừa trở thành đệ tử nội môn của Tiên Minh, còn nhiều nơi không quen thuộc, hay là ngươi dẫn ta đi tham quan?”
"Tiên minh lại chạy không thoát, lúc nào cũng có thể nhìn!"
Tần Phong lập tức nghiêm túc cự tuyệt: "Nhưng các tiểu tỷ tỷ ở Bát Đại Hồ Đồng không giống, các nàng có thân thế đáng thương, tuyệt đối không thể chậm trễ, nếu chậm nói không chừng sẽ bị giết chết."
"Lần sau, lần sau nhất định!"
Lâm Tam giống như gặp được hồng thủy mãnh thú, vội vàng tránh thoát Tần Phong, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
“Này, Lâm huynh!”
Tần Phong gấp giọng kêu to, muốn đuổi tới mang người về.
Tuy nhiên Lâm Tam trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang, trốn vào trong tàng thư các tấp nập người, chỉ bằng vào một mình hắn, nhất thời rất khó tìm ra người.
“Tiểu Tam Tam này......”
Trong lòng Tần Phong cảm thấy hối hận.
Vốn tưởng rằng có thể đi qua Bát Đại Hồ Đồng một đợt nữa, ai biết nhất thời vô ý để cho y chạy, lần sau gặp lại y, thế nào cũng phải để cho Tiểu Bạch dùng dây thừng trói y lại.
“Chúng ta phải về Tiên Chú Phong sao?”
Tiểu Bạch nhịn không được mở miệng hỏi, muốn quay về tiếp tục thu phí bảo hộ.
“Tốt!”
Tần Phong nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Hiện tại hắn đã đột phá Chân Tiên trung giai, trang bị trên người cũng nên thăng cấp, khoảng cách lần trước hắn đào ổ thỏ, bất tri bất giác đã trải qua vài năm.
“Hả!?”
Tiểu Bạch lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, có loại cảm giác bị đồ bẩn theo dõi.
“Hô, đi!”
Tần Phong hóa thành một đạo kiếm quang, mang theo Tiểu Bạch trở về Tiên Chú Phong.
Sau khi Tần Phong mang theo Tiểu Bạch rời đi, Triệu Trường Sinh đi ra từ góc Tàng Thư Các.
"Hô hô!”
Triệu Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Tần Phong đột nhiên đi tới Tàng Thư Các, đã làm y sợ gần chết, sợ lại bị liên lụy tới Trấn Yêu Tháp.
"Tiểu tử, ngươi sợ cái gì?"
Một nữ tử nhỏ cỡ bàn tay, chui ra khỏi ngực Triệu Trường Sinh.
Chỉ thấy toàn thân nàng lóe ra điểm điểm tinh quang, kỳ quái duỗi cái đầu nhỏ nhìn chung quanh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận