Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 211. Dâm Tặc

Chương 211. Dâm Tặc
Ma Tộc ở ngay sát vách Âm Nguyệt hoàng triều, bọn hắn rất thường xuyên phát động chiến tranh với Âm Nguyệt hoàng triều, đánh cướp tài nguyên, trời sinh bọn hắn đã có thuộc tính tàn bạo, khát máu, là một đám ác ma trên chiến trường.
Nghe nói vạn năm trước, Đế Quân của Âm Nguyệt hoàng triều không nhịn nổi nữa, tự mình tập kết trăm vạn đại quân chủ động xuất kích giết đến đất Ma Tộc.
Cuối cùng trên đường đi giết đến máu chảy thành sông, ngay cả bảy vị lão tổ của bọn hắn cũng bị giết sạch.
Số lượng tù binh Ma Tộc cao đến hơn trăm vạn, bị giam giữ bên trong Vạn Ma tháp, tùy ý bọn hắn tự sinh tự diệt, đồng thời cũng dùng nơi này để trừng phạt những người phạm sai lầm, gọi là giúp đỡ tu luyện.
"Mọi người đừng hốt hoảng!"
Tần Phong an ủi mọi người, lại bắt đầu biểu diễn: “Chính là như vậy, lần này đi vào bí cảnh Côn Luân, ta cũng tìm được hơn năm trăm mai tiên tinh, các ngươi chia ra đi, trở về bàn giao nhiệm vụ.”
"Hơn năm trăm mai tiên tinh!"
Đám người tràn đầy cảm động nhìn về phía Tần Phong, thiện cảm cũng được kéo lên một mảng lớn.
Mặc dù chia hơn năm trăm mai tiên tinh ra thì mỗi người thậm chí không lấy được năm mai, nhưng có còn hơn không.
Hơn nữa lần này hơn 80% thế lực đã bị trúng chiêu, tin tưởng Lục Đạo Đế Quân cũng sẽ không làm khó bọn hắn.
Gia hỏa này tốt!
Thiên Quân, Vạn Mã im lặng đứng ở một bên, trong lòng không ngừng gọi gia hỏa tốt.
Chỉ bằng tu vi và thiên phú của hơn trăm người trước mắt, không bao gồm những bảo bối tìm thấy trong bí cảnh Côn Luân thì nói ít Tần Phong cũng thu hoạch hơn mười vạn mai tiên tinh.
Nhưng bây giờ bọn hắn lại bị hơn năm trăm mai tiên tinh của Tần Phong làm cho cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nếu như bọn hắn biết Tần Phong đã thu hết của bọn hắn thì sẽ có cảm tưởng gì.
Quả nhiên, tình cảm xưa nay không thể giữ lại được, chỉ có lừa lọc mới được lòng người!
Tần Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, tại sao lại không thấy hai vị thánh tử khác đâu!?”
"Cái này. . ."
Đám người ấp a ấp úng.
“Cái này gì mà cái này, có quy củ hay không, tam thánh tử đang hỏi các người đấy!”
Một nam tử lên tiếng răn dạy đám người, sau đó cười nói: “Thánh tử đại nhân, ta tên là Lý Cực, hai vị thánh tử khác đã mang theo hơn hai trăm người đi tranh đoạt thứ gọi là Thánh Nhân thẻ tre.”
"Thánh Nhân thẻ tre!!"
Tần Phong hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn về phía tiểu Bạch đang ngồi trên vai.
Chỉ thấy con thỏ cặn bã thờ ơ này vẫn đang ăn cà rốt, hoàn toàn quên chiếu mình nằm là một trong bản Thánh Nhân thẻ tre.
Nghe Thánh Nhân thẻ tre tổng cộng chia làm ba quyển Thiên, Địa, Nhân, trong tay tiểu Bạch là quyển Nhân, cũng chính là quyển hắn mượn dùng từ trong tay Lâm Tam, cách đây bảy năm trước.
Hai quyền khác thì hắn cũng đã nghe qua, chỉ là một mực chưa có tin tức.
Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện, cũng không biết là quyển Thiên hay là quyền Địa.
"Đúng rồi, ngươi tên Lý Cực đúng không?”
Tần Phong rất thích chàng trai thức thời, bỏ ra năm trăm mai tiên tinh mua tin tức này cũng không tính lỗ, hắn lấy ra một túi trữ vật giao cho đối phương, để hắn phân phát tiên tinh cho mọi người.
"Vâng, Thánh Tử đại nhân!"
Lý Cực giống như nhân viên nhỏ được lãnh đạo khen ngợi, lúc làm việc cũng hăng như máu gà.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời bắn ra vạn đường ánh sáng, một cỗ năng lượng kinh khủng càn quét thiên địa.
“Bí cảnh Côn Luân đóng lại rồi!!”
Sắc mắt của đám người toàn trường đều biến sắc, vội vàng nắm lấy tay nhau.
Vào khoảnh khắc Thiên Quân, Vạn Mã bắt lấy Tần Phong, ba người một thỏ cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền bắt đầu rơi tự do với tốc độ 180 dặm.
Bịch một tiếng! !
Ba người một thỏ đã rơi vào trong nước, vừa ngoi lên đã thấy trước mặt là một mảnh sương mù.
“Ách, nơi này hình như là suối nước nóng!?”
Tần Phong bị mấy bóng hình xinh đẹp mơ hồ trước mắt hấp dẫn, nương theo đó là một mùi hương nữ nhân thơm ngát, tràn vào xoang mũi.
"A, có nam nhân! !"
Mấy tiểu tỷ tỷ hét lớn, để chân trần hốt hoảng chạy lên bờ, nhặt lấy quần áo che ở trước ngực, mái tóc ước đẫm không kịp lâu, nhanh chóng trốn ở sau khối đá.
“Ngọa tào, vừa ra đã kích thích như vậy!!”
Tần Phong lập tức lên tinh thần, bắt đầu xoi mói: “Đôi chân này thật dài, còn có phía sau lưng, miệng nhỏ kia có thể dùng để ăn cơm…”
"Lão đại nói rất đúng!"
Thiên Quân, Vạn Mã một mặt nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt giống hệt như lão đại nhà mình.
"Dâm tặc, còn dám nhìn lén!"
Mấy tiểu tỷ tỷ đều vô cùng tức giận, các nàng nhặt đá dưới đất, ném về phía bọn người Tần Phong.
Phịch một tiếng!!
Chỉ thấy Vạn Mã xuất ra một tấm khiên linh khí, trực tiếp ngắn đá ném tới.
"Nhập Đạo cảnh!!"
Sắc mặt của mấy vị tiểu tỷ tỷ bỗng nhiên biến đổi, không nghĩ tới tu vi của đối phương lại cao như vậy.
Thiên Quân vội vàng giải thích: "Các vị cô nương đừng hiểu lầm, nhóm chúng ta không phải dâm tặc. . ."
"Nhìn lén chúng ta tắm rửa, không phải dâm tặc thì là cái gì! ?"
Mấy vị tiểu tỷ tỷ căn bản không thèm nghe giải thích, muốn dùng tảng đá ném về phía bọn hắn.
"Các vị tiểu tỷ tỷ, thỉnh các ngươi mau dừng động tác.”
Tần Phong một mặt nghiêm túc nói: "Đầu tiên, tắm rửa ở suối nước nóng ngoài trời là lỗi của các ngươi, tiếp theo nhóm chúng ta đây không phải nhìn lén, mà là thưởng thức, còn có hành vi trốn ở phía sau tảng đá của các ngươi, rõ ràng là không tin tưởng quân tử nho gia đứng đắn như ta, ta yêu cầu các ngươi phải xin lỗi ta.”
"Phốc!!"
Thiên Quân, Vạn Mã trợn tròn mắt.
Phát hiện lão đại của bọn hắn thật sự không đem tiết tháo coi ra gì, không đúng, là hắn hoàn toàn không có tiết tháo!
"Ngươi, ngươi chờ đó!”
Hơn mười vị tiểu tỷ tỷ bị tức mà không làm được, chỉ đành cuống quít mặc quần áo rồi rời đi.
“Chỉ với các người cũng nghĩ xứng với chúng ta!?”
Tần Phong ghét bỏ nhếch miệng.
Biểu thị làm một tên lão Lục chuyên nghiệp, hắn chỉ coi trọng thiên tuyển chi tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận