Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 619. Ta cũng là bất đắc dĩ

Chương 619. Ta cũng là bất đắc dĩ
“Phí bảo hộ chúng ta quả thật phải nộp!”
Giao nhân tộc mặt thấy địa thế mạnh hơn người, chỉ có thể lựa chọn tiêu tiền tiêu tai nói: "Vừa rồi ngăn cản lôi kiếp tiêu hao quá lớn, chúng ta chỉ còn lại có 500 vạn cực phẩm linh thạch, nguyện ý toàn bộ giao cho chiến thần. "
"500 vạn!”
Ánh mắt Tần Phong lạnh lùng nói: "Ngươi coi chiến thần Bắc Cương ta là ăn mày sao!?”
“Không dám, không dám!”
Giao nhân tộc lập tức bán thảm khóc kể lể: "Bắc Hải chúng ta vốn không giàu có, hơn nữa nhân tộc thường xuyên đến cướp đoạt tộc ta, xuất ra năm trăm vạn cực phẩm linh thạch đã là cực hạn rồi.”
“Thật!?"
Tần Phong híp tròng mắt lại, biết đối phương đang nói dối.
Là một nhân vật phản diện chú trọng chi tiết cộng thêm cẩn thận, trước khi động thủ hắn đã dùng Thiên Nhãn xem xét toàn bộ Bắc Hải, đối với bảo khố có bao nhiêu bảo bối thì hắn còn rõ ràng hơn so với bọn họ.
Cũng là xác nhận bốn phía sẽ không có người quấy rầy, không tồn tại hiện tượng ăn đen mới động thủ.
“Đương nhiên!"
Chuẩn đế Giao nhân tộc trấn định nói: "Nếu như chiến thần không tin, có thể tùy tiện tìm, bảo vật tìm được đều thuộc sở hữu của Chiến Thần.”
“Đây chính là ngươi nói!”
Khóe miệng Tần Phong phác họa ra một nụ cười, hóa thành một đạo kim quang biến mất tại chỗ.
Mấy vị chuẩn đế khác trong lòng cả kinh, nói: "Hình như hắn đi về phương hướng bảo khố!”
“Trùng hợp mà thôi!”
Chuẩn đế Giao nhân tộc tự an ủi: "Chúng ta không có đem bảo khố đặt ở trong Thủy Tinh Cung, Bắc Hải lớn như vậy, hắn muốn lên đó tìm bảo khố, ta thấy hắn chính là làm bộ làm tịch..."
Ầm ầm!!
Lời còn chưa dứt, tiếng gầm rú vang lên.
Chỉ thấy Tần Phong đánh vỡ một mặt vách đá dưới đáy biển, bên trong chính là bảo khố kim quang lấp lánh của Giao nhân tộc, không gian tùy thân hắn vừa mới móc sạch cũng lần nữa phồng lên.
"Phốc!!"
Năm vị chuẩn đế của Giao nhân tộc gần như thở không ra hơi, phun ra máu tươi ngất tại chỗ.
"Nhanh, mau đi tìm Tần Phong!!"
Giao nhân tộc khi đối mặt với Diệp Diêm Vương là dám giận mà không dám nói, chỉ có thể hô to đi tìm Tần Thánh Tử cứu khổ cứu nạn.
Lúc này...
Võ Lăng Thánh Địa, Bản Thể Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ thành công giúp thiên tuyển chi tử cấp thần thoại kéo cừu hận, đạt được 100 vạn điểm phản diện!
"Mới 100 vạn!?"
Tần Phong bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, biết không thể tìm quả hồng mềm để bóp.
Muốn thực hiện ước mơ giàu có trong thời gian ngắn, nhất định phải làm những việc mà người khác không dám làm, nghĩ đến những điều người khác không dám nghĩ mới được, muốn chơi thì chơi lớn.
“Đi hết ba đại thánh địa Hoang Cổ!?”
Tần Phong gãi cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy phương án này có thể thực hiện được.
Một khi hắn giết bảy vào bảy ra trên khắp ba đại thánh địa Hoang Cổ, thì đại danh của Diệp Thần chắc chắn sẽ vang vọng toàn bộ Hoang Cổ.
Khi đó…
Hắn cười trộm vì được bảo bối, Diệp Thần lại bị đánh đến khóc rống!
Hắn thu lưu tiểu tỷ tỷ vô gia cư, Diệp Thần một mình thừa nhận vạn thế mắng chửi!
“Thật ra ta cũng không muốn như vậy!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tỏ vẻ mình cũng bị bức.
Nguyên bản hắn chỉ cần mỗi ngày kiên trì đánh thẻ, lừa gạt tình cảm của tiểu Tam Tam, là có thể dễ dàng đạt được số lượng lớn điểm phản diện.
Thật sự không được, thì mời Nam Phong công chúa đến ăn một bữa miễn phí nhuận cổ họng đường, cũng có thể từ trên người Phương Trường chui xuống một lượng lớn điểm phản diện.
Nhưng bây giờ thế đạo không được, tiểu Tam Tam đã rời xa hắn, mà Phương Trường lại càng không rõ tung tích, chỉ còn lại một Vu Lan ở bên cạnh hắn, mỗi ngày giống như phòng tặc không cho hắn kiếm điểm phản diện.
Không có cách nào!
Hắn chỉ có thể đem chủ ý đánh ở trên người Diệp Thần!
Về phần Đường gì kia, trực tiếp xem nhẹ!
Ầm ầm!!
Một đạo tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp Hoang Cổ, cả bầu trời phủ đầy cực quang huyễn huyễn.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Toàn bộ Hoang Cổ cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Không rõ huyễn thải cực quang tới từ nơi nào, càng không rõ tiếng nổ vang vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
"Thời gian trôi qua thật nhanh!"
Tần Phong nhìn cực quang trên bầu trời rồi thì thào một tiếng, biết khoảng cách tiên nhân giáng lâm chỉ còn một năm, cũng có nghĩa là thời gian lưu lại cho hắn làm bậy đã không còn nhiều...
Lúc này ——
Diệp Thần cũng không biết mình lại cõng nồi lần thứ hai, cho nên vẫn đang dùng hết toàn lực đuổi theo Đế Tú.
"Tên này nhất định là ghen tị với tài hoa của ta, cho nên mới có thể đuổi theo ta không buông!!"
Đế Tú quay đầu lại nhìn Diệp Thần đuổi theo không rời, trong lòng càng thêm kiên định đối phương là ghen tị với y.
Từ sau khi y dùng trường thương sử dụng Ngân Long Thôn Châu, Diệp Thần liền không ngủ không nghỉ đuổi theo y mấy ngày mấy đêm.
Nếu không phải y dựa vào thiên phú toàn năng bị người ta ghen tị ngăn trở, chỉ sợ đã sớm bị tên bệnh mắt đỏ này tháo thành tám khối.
Ầm ầm!!
Diệp Thần cũng nghe được tiếng nổ vang khắp Hoang Cổ, cực quang huyễn thải đầy trời làm cho trong lòng hắn cả kinh.
Tuy rằng hắn không rõ cực quang đầy trời này đại biểu cho cái gì, nhưng lại có một cỗ cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng, giống như có đại sự gì sắp xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận