Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 109. Chúc Mừng Tần Gia

Chương 109. Chúc Mừng Tần Gia
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!?” Ngữ khí của Nam Phong công chúa hơi mềm nhũn.
“Ta muốn ngươi giúp ta tu hành, kiệt kiệt kiệt kiệt!”
Tần Phong không khỏi phát ra một tiếng cười chuyên chúc của nhân vật phản diện, hắn phát hiện Nam Phong công chúa rất lớn mật, thế mà dám không mang theo tùy tùng, một thân một mình chạy đến Thúy Trúc Phong tìm hắn.
Thật sự coi Tần Phong hắn là ăn chay sao!?
Mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc trời dần dần ảm đạm.
Nam Phong công chúa nổi lên một vòng đỏ ứng trên mặt, đầu tóc rối bời mà chạy khỏi nhà trúc.
“Phi, Tần Phong, bản công chúa không để yên cho ngươi!!”
Nam Phong công chúa mặt đỏ bừng mà phun ra một ngụm đàm, bị thúc ép lãng phí nhiều nước miếng như vậy.
Tuy nhiên cũng may tiện nhân Tần Phong này đáp ứng, hứa hẹn nhiều nhất nửa tháng liền có thể thả người, ngoài việc yêu cầu đặt cọc với giá cố định, khoản thanh toán cuối cùng là 500 vạn viên linh thạch cực phẩm…
“Đinh, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà, khi dễ ánh trăng sáng trong lòng hắn, thu được 10 vạn điểm phản diện!!”
“Ân!!”
Tần Phong lập tức lên tinh thần, không nghĩ tới lão Phương không ở nhà mà hắn vẫn thu được điểm.
Từ đây sẽ không còn thứ gọi là ánh trăng sáng mà chỉ có trân châu đen!!
“Trước tiên dành thời gian tu luyện, có rảnh lại đi tiễn đưa ấm áp!”
Tần Phong đã ăn căn cơ đan, Linh Vũ nhất trọng cũng được củng cố, vị bí cảnh Côn Luân vào 1 tháng sau, hắn nhất định phải dành thời gian để đột phát Nhập Đạo cảnh.
Ngay sau đó, Tần Phong xếp bằng ở trên giường trúc, xe chạy quen đường mà vận chuyện tam thập tam thiên tạo hóa quyết, linh lực trong cơ thể bắt đầu ào ào như sông hồ, khí tức cũng dần dần gia tăng.
Lúc này ——
Thiên Quân, Vạn Mã đã tìm được chỗ tu luyện, bọn hắn mở một cái động ngay vách đá cách đó không xa, khoảng cách cũng rất gần nhà trúc của Tần Phong, chỉ cần có điểm gió thổi cỏ lay thì liền chạy tới hỗ trợ.
“A, đây không phải là Nam Phong công chúa của Đại Hạ, nàng tới Thúy Trúc Phong làm gì!?”
Thần sắc của Vãn Mã hơi sững sờ, nhìn Nam Phong công chúa đang giận dữ mà lao xuống núi.
Thiên Quân phân tích, “Mặt mũi đỏ như vậy, chứng minh nàng có chuyện khó mở miệng, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra sắc mặt giận dữ, chứng minh chuyện này để cho nàng cảm thấy khó chịu.”
“Nhìn phương hướng rời đi là từ nhà trúc của lão đại, nếu như nàng khó chịu vậy có nghĩa là lão đại của chúng ta sướng rồi!”
Vạn Mã cũng nghe nói đến ân oán của Tần Phong cùng Nam Phong công chúa, chỉ là gã có chút khó hiểu, rốt cuộc thì lão đại đã làm chuyện gì khiến Nam Phong công chúa khó chịu như vậy.
Thiên Quân tiếp tục phân tích: “Chắc chắn là thích lão đại, nhưng thổ lộ lại bị lão đại cự tuyệt, cho nên mới thẹn quá thành giận.”
“Ai!”
Vãn Mã nhịn không được thở dài nói: “Thực sự là thấy một lần thiếu chủ bỏ lỡ chung thân, không thấy thiếu chủ chung thân bỏ lỡ a!”
.........
Đại Hạ, Tần gia.
Tần Hạo đang tu luyện ở trong phòng riêng, bên cạnh còn có hư ảnh của một lão đầu lơ lửng.
Ầm!
Tần Hạo đột nhiên mở to mắt hét lớn một tiếng, quanh thân bộc phát ra khí tức ba động cực kỳ hung hãn, đồ vật trong căn phòng đều bị hất bay.
“Không tệ, không tệ!”
Lão đầu nhìn Tần Hạo đã tu luyện xong, liền lập tức lộ ra một nụ cười cực kỳ hài lòng.
Trải qua bảy năm không ngừng dạy dỗ, Tần Hạo đã đột phá đến siêu phàm thất trọng, nhục thân có thể sánh ngang với hung thú viễn cổ, sức mạnh khiến cho người ta giận sôi, đủ để đánh chiến một trận với tu sĩ Linh Vũ cảnh.
“Siêu phàm thất trọng!”
Tần Hạo cảm giác được trong cơ thể dâng trào năng lượng, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Ta nghe người ta nói ca ca chỉ mới có tu vi siêu phàm cửu trọng, ta rốt cuộc cũng sắp đuổi kịp hắn, dựa vào thực lực bây giờ thì coi như hắn nắm giữ chí tôn cốt cùng trùng đồng thì ta vẫn đủ sức đánh một trận.
“Đúng vậy!”
Lão đầu gật đầu một cái.
Tần Hạo là thiên kiêu kinh khủng nhất mà lão ta từng gặp, mới 12 tuổi đã đột phá siêu phàm thất trọng, lại dùng thủ đoạn gần như biến thái để rèn luyện nhục thân.
Đừng nói là hài tử mười hai tuổi, mà ngay cả một tu sĩ khổ hạnh tu hành nhiều năm cũng chưa chắc có thể tiếp nhận.
Bộc phát toàn bộ sức mạnh, đủ để chiến một trận với Tần Phong!
“Lâm Tâm Nhi, ước hẹn ba năm!”
Bên trong ánh mắt của Tần Hạo tràn đầy chiến ý, vào ước hẹn ba năm, y sẽ chứng minh bản thân mình với thế nhân, số mệnh chiến đấu chính là hắn bất khuất hò hét, không phục vận mệnh.
Đúng lúc này ——
Một hồi tiếng chuông dồn dập vang lên, khiến Tần gia nhanh chóng bước vào trạng thái phòng ngự.
“Chuyện gì xảy ra!?”
Tần Hạo nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài, nhìn thấy một đám người từ không trung chậm rãi đáp xuống, cờ hiệu chính là cờ xí của Âm Nguyệt.
“Phụng mệnh của Lục Đạo Đế Quân, chuyên tới để chúc mừng gia chủ đời trước của Tần gia, Tần Thiên!” Người dẫn đầu cười ha hả, vẫy vẫy tay, lập tức một đám người đặt 10 cái rương ra trước mặt Tần Thiên.
Sau khi mở ra, tất cả đều được phục trang đẹp đẽ!
“Thật khoa trương!”
Đám người xung quanh không nhịn không được mà kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa thì bị hợp kim titan sáng chói làm mù mắt chó.
Chỉ thấy trong 10 cái rương đều là trân bảo hiếm có, tùy tiện lấy ra một kiện cũng có thể khiến người tu luyện phát cuồng.
“Chúc mừng?!”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Ta không quen không thân với Lục Đạo Đế Quân, tại sao hắn lại chúc mừng ta!?”
Đối phương một mặt hào khí, nói: “Đương nhiên là chúc mừng Tần gia chủ sinh ra một đứa con trai tốt, trong vòng loại sinh tử đấu tại Âm Nguyệt, Tần Phong lấy sức một mình đánh bại 10 vạn quần hùng, lấy tu vi Linh Vũ nhất trọng chém giết Chân Long nhập đạo ngũ trọng, đồng thời được Lục Đạo Đế Quân phong làm Thánh Tử thứ ba của Âm Nguyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận