Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1275 - Mắt quần chúng sáng như tuyết



Chương 1275 - Mắt quần chúng sáng như tuyết




Đúng lúc này......
Hư không đột nhiên nổi lên từng hồi rung động, ngay sau đó thân ảnh Thanh Thiên xuất hiện.
“Bệ hạ, Thánh Cung Kim An?!”
Thanh Thiên trực tiếp quỳ xuống đất, ôm quyền mở miệng hành lễ.
“Trẫm an, đứng lên đi!”
Tần Phong giơ tay ý bảo bình thân, sau đó dò hỏi: "Giang Nam Lê Viên đã điều tra như thế nào rồi!?”
“Hồi bẩm bệ hạ!”
Thanh Thiên vội vàng hồi đáp: "Sau khi bệ hạ dẫn người rời khỏi Giang Nam Lê Viên, tiểu hoa đán Kim Miểu Miểu cũng rời khỏi Giang Nam Lê Viên, nhưng năng lực phản trinh sát của nữ nhân này đặc biệt mạnh, người chúng ta phái đi đều mất dấu.”
“Còn có người mà Hắc Băng Đài các ngươi không nắm được?”
Tam Lộng đại sư cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy rằng gã không hiểu cơ chế vận hành của Hắc Băng Đài, nhưng biết Hắc Băng Đài có bao nhiêu khủng bố, nếu Tần Hoàng coi trọng tiểu tức phụ nhà ai, chỉ cần ba phút, Thanh Thiên sẽ trình số liệu của đối phương lên.”
Có thể nói hiện tại toàn bộ Hoang Cổ, đều nằm trong sự theo dõi của Hắc Băng Đài.
“Thú vị!”
Tần Phong hứng thú nói: "Vốn trẫm ở Lê viên phát hiện tung tích phản tặc, Kim Miểu Miểu chạy tới ngăn cản trẫm tưởng là ngoài ý muốn, hiện tại xem ra, vị tiểu hoa đán bán nghệ không bán thân này cũng không đơn giản!"
“Bệ hạ!!”
Nhâm Hoàn vội vàng tiến lên hỏi: "Có muốn thần đi điều tra hay không?”
“Bệ hạ!!”
Trần Tổ vừa bị liên lụy, cần tạo công trạng để lấy lại mặt mũi, nói: "Cứ giao nàng ta cho Hình bộ chúng ta, cam đoan khiến nàng khai báo tất cả sự thật."
“Ngã phật từ bi!”
Tam Lộng đại sư chắp tay nói: "Bệ hạ có thể giao người cho bần tăng, tin tưởng Phật pháp nhất định có thể cảm hóa nàng.”
“A phi, thối không biết xấu hổ!”
Mộc Tú ném đi một ánh mắt khinh bỉ, cũng không tiện vạch trần tâm tư con lừa trọc.
Gã sẽ dùng Phật pháp cảm hóa Kim Miểu Miểu sao?!
Gã rõ ràng chính là tham lam thân thể người ta!!
“Không cần tranh cãi!”
Tần Phong nhận được tin tức của Diệp Long, liền mở miệng nói: "Vừa mới nhận được tin tức Diệp Long truyền đến, Bất Xuyên tiên cô triệu tập các lộ phản tặc gặp mặt, có kẽ Kim Miểu Miểu đi phó ước, chuẩn bị đêm nay tập kích đại viện Đổng gia, chúng ta nên sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đêm nay tập kích đại viện Đổng gia!”
Mọi người không hề cảm thấy khẩn trương, ngược lại đôi mắt phát sáng.
Từ khi Tần Hoàng nhất thống thiên hạ sáng lập Đại Tần, cơ hội lập công lại càng ngày càng ít, hiện tại đám phản tặc này nhảy ra, quả thực muốn gì được nấy.
“Mộc Tú tiền bối!”
Tần Phong lại quay đầu nhắc nhở: "Căn cứ vào tin tức mà Diệp Long truyền đến, lần này mục tiêu của phản tặc chính là ngươi, tôi nay ngươi nhất định phải tự bảo vệ tốt chính mình.”
“Tới vì thần!?”
Mộc Tú cưỡng chế đè xuống kinh hoảng trong lòng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Bệ hạ, lần này phản tặc không chỉ tới số lượng nhiều, còn có các loại tội phạm truy nã cấp A như Diệp Thần, Phương Trường, hiện tại bên người bệ hạ chỉ có Võ Lâm Vệ thủ hộ, có muốn gọi lão Tề, Quang Thiên lại đây để bảo đảm vạn nhất hay không?”
“Không được!”
Tần Phong nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Nếu tùy tiện gọi lão Tề cùng Quang Thiên tới đây, tất sẽ kinh động những phản tặc kia, nếu bọn họ ném chuột vỡ đồ không dám đi ra, chúng ta làm sao có thể một lưới bất hết.”
“Nhưng bệ hạ......”
Mộc Tú sợ đến sắp khóc lên rồi.
Tuy rằng đám người Nhâm Hoàn, Tam Lộng đại sư đều đột phá tới Đại Đế, nhưng hắn vẫn không có một tia cảm giác an toàn, sợ quẻ tượng cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ kia ứng nghiệm.
“Hiện tại hối hận có ích lợi gì!”
Tần Phong tức giận nói: "Trẫm đã sớm nói với ngươi, làm người phải có lương tâm, nhưng ngươi vẫn không nghe, cho dù lần lượt bị phản tặc tìm tới cửa cũng chết không hối cải, cứ làm theo ý mình, làm ra mất hành động lén lút sau lưng trẫm.”
“Không phải, bệ hạ......”
Mộc Tú vội vàng mở miệng giảo biện, tỏ vẻ mình vô tội.
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực nói: "Thần côn, nếu như một người tìm ngươi gây phiền toái, có lẽ là chúng ta oan uổng ngươi, nhưng mười người, trăm người đều tới gây phiền toái với ngươi, vậy thì khẳng định là nguyên nhân của chính ngươi, ngươi coi như muốn quăng nồi cũng vô dụng, bởi vì con mắt quần chúng vốn sáng như tuyết đấy..."
“Ừm, con lừa trọc nói đúng!”
Nhâm Hoàn đồng ý gật đầu, tỏ vẻ mắt mình sáng như tuyết.
“Súc sinh, mẹ kiếp súc sinh!”
Trong lòng Mộc Tú điên cuồng chửi má nó.
Biết đám người này không trông cậy vào được, nhất định phải nghĩ biện pháp tự cứu mình mới được.
“Tốt lắm, tất cả trở về chuẩn bị đi!”
Tần Phong nhìn cảnh đẹp trong hậu đình, từ từ thở dài nói: "Sâu thẳm u trì róc rách nước, hậu đình tuyệt mỹ, chim ra vào, cũng không biết qua đêm nay còn có thể hay nhìn thấy cảnh đẹp này nữa hay không?”
“Hả!?”
Vẻ mặt Tam Lộng đại sư lại sửng sốt, tỏ vẻ mình vẫn không thể lên xe.
“Đúng rồi!”
Tần Phong đột nhiên quay đầu lại nói: "Nếu đêm nay bọn hắn chuẩn bị động thủ, vậy chúng ta liền giúp bọn hắn một tay, mời hoa đán Kim Miểu Miểu bán nghệ không bán thân kia, lại đây hát hí khúc.”
“Tuân chỉ!”
Mọi người lĩnh mệnh, đi xuống chuẩn bị.
Lúc này......
Bất Xuyên tiên cô bằng vào khả năng của bản thân, tập hợp các lộ phản Tần lại.
Bọn họ sở dĩ hưởng ứng lời kêu gọi của Bất Xuyên tiên cô, không phải bởi vì mị lực cá nhân của nàng, cũng không phải bởi vì nàng là vị hôn thê của Văn Tuyệt, sư muội của quốc sư Đại Hạ, hay người Phong Lâm tiên sinh thầm mến.
Tất cả chỉ vì bọn họ có chung một kẻ địch, đó chính là Tần Hoàng!
Nguyên bản bọn họ là người đọc sách được người tôn trọng, đệ tử thế gia cao cao tại thượng, nhân sĩ giang hồ khoái ý ân cừu.
Nhưng từ sau khi Tần Hoàng đăng cơ sáng lập Đại Tần, không chỉ bội tín lật đổ tất cả mọi thứ, còn đập bể chén cơm của bọn họ, ngay cả một một miếng ăn cũng không muốn cho bọn họ.
Thử hỏi, việc này đặt trên người thì ai có thể nhẫn nhịn được!?



Bạn cần đăng nhập để bình luận