Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1189 - Lâm Uyên là ai?



Chương 1189 - Lâm Uyên là ai?




"Đi chết cho ta!!"
Phương Trường dường như đã hoàn toàn phát điên.
Một lòng muốn giết chết Tam Lộng đại sư, để rửa sạch sỉ nhục của mình.
“Ngươi nghĩ bần tăng sợ ngươi!”
Tam Lộng đại sư cũng gấp gáp, trực tiếp lấy ra đạn uranium.
Vừa rồi nể mặt mọi người từng có một đoạn nghiệt duyên cho nên mới hạ thủ lưu tình, ai biết đối phương cư nhiên không biết tốt xấu gì cũng muốn hạ sát thủ, thật coi người xuất gia như gã sống quá hiền lành đúng không?
“Vị huynh đài này!”
Tần Phong sợ kế hoạch xuất hiện ngoài ý muốn, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Người ngươi không thả xuống được, người khác có thể đã bỏ vào, cho dù ngươi giết tất cả mọi người ở đây, cũng không thay đổi được sự thật người khác đã bỏ vào!”
“Không hổ là bệ hạ!”
Nhâm Hoàn nhịn không được cảm khái một tiếng, phát hiện Tần Phong rất biết an ủi người khác.
"Ngươi..."
Sắc mặt Phương Trường âm trầm đáng sợ, thân thể cũng lần nữa run rẩy.
Đạo tâm vừa mới khôi phục lại nổi lên sóng lớn ngập trời, phật ma kim thân phía sau cũng lần thứ hai chợt lóe lên, gióng như đạo tâm lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ kích thích thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết, đạt được 1 vạn điểm phản diện!”
"Chống đỡ được!!"
Trong lòng Tần Phong lại khẩn trương lên, sợ Phương Trường không cách nào kiên trì.
Bất quá lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa, cứu Nam Phong công chúa đã trở thành chấp niệm của Phương Trường, cho nên sẽ không để ý nàng là Bạch Nguyệt Quang, hay là Hắc Trân Châu.
“Thế mà chống đỡ được!”
Tam Lộng đại sư lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn.
Trước kia trăm thử trăm thiêng, nhưng hiện tại lại vô dụng, điều này chứng tỏ Phương Trường đẫ tiếp nhận sự thật.
"Có thể chấp nhận thực tế là một điều tốt!"
Tần Phong lại mở miệng nói: "Bất quá chỗ lợi hại của bạch nguyệt quang chính là về sau cho dù bản thân nàng ra đến không được, ngươi cũng có thể cô độc nhớ lại thanh xuân đã mất.”
"Phốc..."
Phòng ngự của Phương Trường bị phá vỡ tại chỗ.
"Lợi hại!!"
Trong ánh mắt Tam Lộng đại sư tràn đầy khâm phục, càng cảm thấy Tiểu Bạch tổng kết đúng chỗ.
Đánh Phong phải đánh miệng trước, đánh muội phải tách chân ra!
Gã đánh nhau nửa ngày với Phương Trường, đều không thể làm cho đối phương hộc máu, nhưng Tần Phong chỉ nói hai câu ngắn ngủi, liền khiến Phương Trường tức giận đến hộc máu.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ kích thích thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết, đạt được 2 vạn điểm phản diện!”
“Lại nhập sổ hai vạn!”
Tần Phong thấy Phương Trường không rớt cấp, thì lại muốn kích thích một chút.
Lúc này——
Phương Trường không tiếp tục phát cuồng chiến đấu, ngược lại không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh.
Hiện tại đối diện không chỉ có Tam Lộng đại sư, còn có Nhâm Hoàn ở bên cạnh như hổ rình mồi, lấy thực lực hiện tại của y muốn rửa sạch sỉ nhục căn bản không thực tế.
Hơn nữa y cũng sợ người bên cạnh này, sẽ làm sụp đổ đạo tâm vừa mới khôi phục của mình.
Hưu!!
Phương Trường đột nhiên động đậy, hóa thành tàn ảnh cấp tốc đánh tới.
"Không tốt!!"
Mộc Tú đang ban thưởng cho Đường Xuyên mấy cú tất, thì liền cảm thấy phía sau có một cỗ hàn khí ập tới.
Không dám có một chút chần chờ, 0,1 hỏa lực đại đế trong nháy mắt khai hỏa toàn bộ.
Bang!!
Không đợi Mộc Tú quay đầu lại, một đạo công kích liền đánh tới.
Trực tiếp đánh Mộc Tú bay ra ngoài mấy thước, sau đó Phương Trường bắt lấy Đường Xuyên bị đánh thành đầu heo, hóa thành một đạo tàn ảnh cấp tốc biến mất ở chân trời.
"Mẹ kiếp!!"
Mộc Tú chửi thề, trực tiếp quẳng chó đớp cứt.
Nếu không phải Phương Trường vội vàng chạy trốn, thì hắn lại bộc phát ra toàn bộ thực lực của đại đế 0,1, nói không chừng thật đúng là đã bị Phương Trường đắc thủ.
"Đuổi theo!!"
Tam Lộng đại sư cầm súng, chuẩn bị đuổi theo Phương Trường.
“Không cần!”
Tần Phong truyền âm ngăn cản nói: "Các ngươi hiện tại đi Hoa Lạc Thành hội hợp với Đông Phương tiểu thư, Phương Trường rất nhanh sẽ tiến công Hoa Lạc Thành.”
"Đi Hoa Lạc Thành!?"
Trên mặt Tam Lộng đại sư tràn đầy luyến tiếc, muốn tiếp tục tìm vui vẻ ở sông Tần Hoài.
“Không cần dùng biểu tình này!”
Tần Phong thấy nhân viên tiêu cực lười biếng, bắt đầu vẽ bánh nói: "Lần này nếu nhiệm vụ hoàn thành, thần khí, mỹ nhân, linh thạch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
"Thật sự!?"
Biểu hiện của Tam Lộng đại sư rất phấn khởi, nhưng trong lòng lại bắt đầu chửi bới.
Từ sau khi đi theo Tần Phong, cho dù chưa được trả lương nhưng cũng không đói chết, ông chủ vẽ bánh, dưa đồng nghiệp cho, cá mình sờ căn bản ăn không hết...
Bên trong Hoa Lạc thành.
Số lượng lớn thủy quân lan truyền tin tức, khiến mọi người điên cuồng nghị luận.
"Không đùa chứ? Thiên Tú là Lâm Uyên Giết!?”
"Lâm Uyên này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Cư nhiên có thể giết Thiên Tú một trong tứ tú!?”
“Để ta phổ cấp khoa học cho ngươi, Lâm Uyên là đệ tử của Thiên Tú, cựu đệ tử tinh anh của Võ Lăng Thánh Địa."
"Cựu đệ tử tinh anh là có ý gì!?"
“Nghe nói tin tức Thiên Tú cướp nữ nhân của đồ đệ bị bại lộ, nhưng Võ Lăng Thánh Địa lại để cho Lâm Uyên cõng nồi, còn trục xuất hắn ra khỏi sư môn!”
"Mẹ kiếp, chấn động như vậy, mau kể chi tiết!”
“Đâu chỉ chấn động, quả thực là điên cuồng, mấy tháng sau Lâm Uyên cư nhiên vương giả trở về!”
"Hắn không chỉ giết Thiên Tú, còn thiếu chút nữa ép Võ Lăng Thánh Chủ quỳ xuống tạ lỗi, càng đại chiến một hồi với Tần Hoàng."
"Giết Thiên Tú, đòi công đạo, bức Thánh chủ quỳ xuống, đại chiến cùng Tần Hoàng, trước khi khoác lác thì có thể đánh một bản nháp hay không!”
“Đúng vậy, thật sự coi chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi!”
"Tin tức tuyệt đối là thật, sở dĩ không truyền ra, là Võ Lăng Thánh Địa vì thể diện cho nên vẫn đè nén nhiệt độ xuống."
"Ta vẫn nghĩ đây là tin đồn, nhưng không ngờ lại là chuyện thật.”
"Đánh rắm, loại lừa gạt quỷ này ngươi cũng tin tưởng!?"
“Đúng vậy, nếu Lâm Uyên thật sự lợi hại như vậy, Võ Lăng Thánh Địa làm sao có thể trục xuất hắn ra khỏi sư môn!”
"Cái này chúng ta cũng không biết, chỉ biết Lâm Uyên trước sau giống như hai người."
“.........”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Nếu những tin tức trên đều là sự thật, có nghĩa là Lâm Uyên xuống núi gặp được kì ngộ!?



Bạn cần đăng nhập để bình luận